Bên cạnh, mấy người trẻ tuổi phụ trách tiếp đón của nhà họ Lê đều cười ầm lên.
Diệp Hinh nghe vậy thì thân thể khẽ run lên, Diệp Kỳ tức giận đến mức nổ đom đóm mắt, nắm chặt bàn tay lại và hét lên: “Lê Tử Thiện, con mẹ mày.”
Mặc dù đang chửi thề và siết chặt nắm đấm nhưng anh ta không dám ra tay.
Diệp Kỳ biết rõ ràng lần này nhà họ Lê đang rối ren, bản thân anh ta cũng được lợi nhưng vẫn chưa tiêu hóa hết những lợi ích này.
Hơn nữa lạc đà chết còn to hơn ngựa, vì suy nghĩ cho dòng họ nên anh ta không dám vung ra cú đấm này.
Nhìn thấy dáng vẻ thở phì phò mà lại không thể làm gì của Diệp Kỳ thì Lê Hoán ở bên cạnh cười xùy không nói tiếng nào.
Lê Tử Thiện nhìn Diệp Kỳ với vẻ mặt khinh thường: “Tôi thích cái kiểu anh nhìn tôi với vẻ không vừa mắt như thế, nhưng lại không làm gì được tôi cả.
Anh ra tay đi.”
Đôi mắt Diệp Hinh đỏ hoe, cô ta muốn quay đầu bỏ chạy nhưng lại muốn chứng kiến sự thật của chín năm trước nên chỉ có thể đứng tại chỗ, thân thể khẽ run lên.
Diệp Mộng ngăn cô ta lại, sau đó nói với Diệp Kỳ: “Anh, đừng so đo với họ nữa, chúng ta vào đi.”
Sắc mặt Diệp Kỳ vô cùng khó coi, anh ta ném thư mời cho Lê Tử Thiện rồi xoay người bước vào khách sạn.
Lê Văn Vân đứng bên cạnh quan sát, anh không nói gì, cũng không nói giúp nhưng sự lạnh lùng trong mắt càng thêm lạnh lẽo.
“Để xem cậu đắc ý được bao lâu.” Lê Văn Vân bình tĩnh nghĩ thầm.
Nhìn bóng dáng đầy ấm ức của Diệp Hinh, anh khẽ thở dài, bưng ly cà phê và đi về phía cửa.
Sau khi đến gần, mấy người nhà họ Lê đứng ở cửa đều nhìn thấy Lê Văn Vân.
Con ngươi của Lê Hoán co rút lại, không dám nhìn tiếp.
Anh ta đã chịu nhiều tổn thất liên tiếp trước Lê Văn Vân, cũng nhìn thấy sự quyết liệt của Lê Văn Vân khi đối phó với Liễu Bạch, điều này khiến trong lòng anh ta dâng lên nỗi e ngại đối với anh.
.
Truyện Lịch Sử
“Cậu tới đây làm gì?” Lê Tử Thiện nhìn thấy Lê Văn Vân thì hừ giọng hỏi.
“Đến dự cuộc họp thường niên của mấy người.” Lê Văn Vân nhún vai cười tủm tỉm: “Ồ, đúng rồi, nghe nói gần đây nhà họ Lê đã mất gần một phần tư giá trị thị trường à.
Đau lòng không?”
Lê Tử Thiện nheo mắt lại, cười nhạt nói: “Rớt giá một phần tư thì sao? Chúng tôi còn có tài sản hàng trăm tỷ.
Người như cậu sẽ không bao giờ hiểu chuyện này có ý nghĩa là gì đâu.”
Lê Văn Vân sờ mũi nói: “Ồ, vậy à? Vậy chúc mấy người tiếp tục cố gắng để rớt thêm nhiều hơn nữa.”
Nói xong, anh lấy thư mời ra ném cho Lê Tử Thiện, lười nói nhảm với anh ta, định bước vào trong.
Đúng lúc này, Lê Tử Thiện cười nhạt bước tới, chặn đường Lê Văn Vân lại nói: “Xin lỗi, buổi họp tổng kết cuối năm của nhà họ Lê chúng tôi là nơi xuất hiện của những người thượng lưu, không phải là nơi để những kẻ thuộc tầng lớp cặn bã trong xã hội đến, càng đừng nói một kẻ phạm tội hiếp dâm như cậu.
Nếu cậu vào thì đẳng cấp của bữa tiệc này sẽ bị hạ thấp đi.”
Lê Văn Vân khẽ cau mày.
Anh chưa kịp lên tiếng thì sau lưng đã vang lên một giọng nói: “Đúng vậy, nơi này là nơi mà loại người như anh nên đến sao?”
Lê Văn Vân quay đầu lại và thấy có ba người đang đi phía sau mình, trong đó có hai người mà Lê Văn Vân rất quen thuộc, đó là Liễu Bạch và Liễu Tinh Ngữ.
Ngoài ra còn có một ông già mặc áo khoác dài, tuy rằng đã già nhưng lại rất hồng hào, ánh mắt rất bình tĩnh, không giống như những ông già bình thường, trong đôi mắt kia hiện lên một tia âm u.
Hơn nữa tự nhiên đường đi được dạt ra hai bên.
“Ông nội Liễu.” Nhìn thấy ông già, Lê Tử Thiện vội vàng đi tới lễ phép nói.
Liễu Vân Sơn hài lòng nhìn anh ta, sau đó nhìn về phía Lê Văn Vân hỏi: “Cậu là Lê Văn Vân?”
Lê Văn Vân sờ mũi, sau đó gật đầu.
Liễu Bạch nói: “Ông ơi, thằng nhóc này chính là kẻ bại hoại chín năm trước của nhà họ Lê, cũng chính anh ta đã đánh cháu thành ra thế này.”
Liễu Vân Sơn nhìn Lê Văn Vân cười nói: “Bây giờ người trẻ tuổi ra tay thật độc ác.”
Lê Văn Vân hờ hững nhún vai, không nói gì.
“Quả nhiên người từng ngồi tù rất có cá tính.” Liễu Vân Sơn nói: “Chẳng lẽ cậu đã đánh cháu của tôi mà không định giải thích gì sao?”
“Ông muốn giải thích điều gì?” Lê Văn Vân cười tủm tỉm hỏi.
“Ví dụ, xin lỗi cháu trai của tôi một cách đường hoàng.” Liễu Vân Sơn bình tĩnh nói.
Liễu Bạch cười gằn nói: “Đúng vậy, mau quỳ xuống xin lỗi tôi, khiến tôi vừa lòng thì có lẽ sẽ bỏ qua chuyện này.
Bằng không, sẽ cho anh hiểu được đây chính là Lâm Hải.”
Liễu Tinh Ngữ cau mày, nhìn Lê Văn Vân mà không nói gì cả.
Liễu Vân Sơn chỉ bình tĩnh nhìn Lê Văn Vân, hiển nhiên là ngầm đồng ý với lời nói của Liễu Bạch.
Lê Văn Vân sờ sờ mũi, nhìn về phía Liễu Bạch nói: “Đúng là giáo dục gia đình kém thì chỉ dạy ra được một kẻ não tàn.”
“Hả?”
Ngay khi Lê Văn Vân vừa dứt lời thì những người trong nhà họ Lê đều rất kinh ngạc, họ không ngờ rằng Lê Văn Vân lại dám sỉ nhục Liễu Vân Sơn như thế này.
Liễu Vân Sơn là ai chứ, có thể ông ta không phải là người giàu có nhất Lâm Hải nhưng chắc chắn là một trong những người có địa vị cao nhất, không ai dám tự ý khiêu khích ông ta.
Đám người Lê Tử Thiện nở một nụ cười hiểm độc, sau đó họ nhìn Lê Văn Vân như là đang xem kịch hay vậy.
“Người trẻ