Lê Văn Vân không hề biết về sự phấn khích của Lưu Giai.
Đương nhiên Lưu Giai cũng không biết rằng cô ấy có thể nhận được vai diễn này là vì một câu nói thuận miệng của Lê Văn Vân mà thôi!
Lê Văn Vân cảm thấy giữa anh và Lưu Giai chẳng qua chỉ là tình cờ gặp nhau, những lần xuất hiện cùng nhau sau này chắc chắn cũng rất ít, nhưng Lưu Giai lại để lại cho anh ấn tượng không tệ.
Tiện tay giúp đỡ mà thôi!
Ở Lâm Hải, anh cũng không có quá nhiều việc phải làm, mỗi ngày chăm sóc Hoàng Thi Kỳ, sau đó về nhà ăn cơm với bố mẹ, thỉnh thoảng lại cùng ra ngoài chơi với Đỗ Tịch Tịch.
Khoảng mười ngày thấm thoát trôi qua.
Không thể không nói khả năng hồi phục của Hoàng Thi Kỳ vô cùng tốt, trong bảy tám ngày, những cử động bình thường của cô ta đã không còn bị cản trở nhiều lắm.
Nhưng Lê Văn Vân còn bảo cô ta nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa cho yên tâm!
Mười ngày sau, tại sân bay Lâm Hải, hai người Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ kéo va li bước ra khỏi xe.
Đúng vậy.
Ngày hôm đó, cuối cùng bọn họ cũng đã quyết định khởi hành đến Yến Kinh!
Về chuyện nói với gia đình, Lê Văn Vân vẫn đổ thừa cho Lôi Bân, nói rằng Lôi Bân cử anh đến chi nhánh công ty ở Yến Kinh để đảm nhiệm chức vụ.
Vậy nên bố mẹ của Lê Văn Vân không hề nói gì, thậm chí còn vô cùng vui vẻ.
Đương nhiên trước khi rời đi, Lê Văn Vân vẫn mời mấy người Đỗ Tịch Tịch, Đặng Hân Hân, Trần Hi và Diệp Mộng ăn một bữa cơm, vốn dĩ cũng gọi Diệp Mộng đến, nhưng hình như đoạn thời gian này, Diệp Mộng quả thực đang bị gia đình quản lý nghiêm ngặt, không thể ra ngoài được!
Tại sân bay, hai người đi đến chỗ tự phục vụ lấy vé để lấy vé máy bay, đi đến cửa soát vé tiến hành kiểm tra vé, đúng lúc này, bọn họ đột nhiên nhìn thấy một đám người tuôn ra.
"Tuyết Nhi đến rồi!"
"Uầy, thật sự là Tần Tuyết Nhi!"
Biểu cảm của một số người bên cạnh anh bắt đầu trở nên phấn khích.
Lê Văn Vân cũng nhìn sang phía ồn ào, liền thấy ở cổng lên máy bay cách đó không xa, Tần Tuyết Nhi tháo kính râm xuống, đang tiến hành soát vé.
Trên mặt cô ta thoáng hiện một nụ cười, khi nghe thấy có người gọi thì cô ta quay người lại vẫy vẫy tay, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
“Là cô ta sao?” Khi Hoàng Thi Kỳ nhìn thấy Tần Tuyết Nhi thì vẻ mặt khẽ thay đổi.
Trong đoạn thời gian này, Lê Văn Vân đã nói cho cô ta nghe chuyện của Tần Tuyết Nhi, cô ta liếc nhìn rồi nói: "Quả thực sự rất đẹp đấy."
“Đồ hai mặt.” Lê Văn Vân cong môi nói: “Đừng để ý đến cô ta nữa, chúng ta mau soát vé lên máy bay thôi!”
Mười một giờ trưa, hai người thuận lợi lên máy bay, khi máy bay bay càng ngày càng cao, Hoàng Thi Kỳ nhìn xuống, cau mày nói: "Sống ở đây ba năm rồi, bây giờ lại có chút không nỡ rời đi."
Đối với Người Gác Đêm mà nói, chủ yếu chia thành hai loại, một loại là tiểu đội tiên phong, loại còn lại là tiểu đội đóng quân!
Tiểu đội đóng quân chính là tiểu đội như Tần Quốc Thành, bọn họ sẽ đóng quân ở một thành phố trong thời gian dài.
Tiểu đội tiên phong là lực lượng chính thực hiện một số nhiệm vụ quy mô lớn, là tiểu đội Người Gác Đêm mạnh nhất, Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ thường qua lại khắp nơi trên thế giới, thời gian dừng lại ở một thành phố gần như không quá một tháng.
“Nói ra thì tôi cũng khá nhớ Giang Thành.” Lê Văn Vân chu miệng nói.
Hoàng Thi Kỳ cười và nói: "Anh nhớ vợ cũ thì có!"
Lê Văn Vân cạn lời nói: "Đừng nói nhảm."
Hoàng Thi Kỳ cười nói: "Không sao cả, đợi đến khi báo thù xong, chúng ta trở về Người Gác Đêm, lại trở về với cuộc sống bận rộn đó.
Chỉ là muốn kết thân với gia tộc Dempsey… không phải là chuyện đơn giản như vậy."
“Yên tâm đi, có tôi ở đây.” Lê Văn Vân cười với cô ta.
Hoàng Thi Kỳ gật đầu nói: "Đúng vậy, có anh đây, mau ngồi yên, đừng nhúc nhích.
Để tôi ngủ một lát."
Nói xong, cô ta nghiêng đầu qua, tựa đầu lên vai Lê Văn Vân rồi nhắm mắt lại.
Yến Kinh và Lâm Hải cách nhau không xa.
Đi đường sắt cao tốc cũng chỉ mất vài giờ, đi máy bay chỉ cần hơn một giờ là đến nơi.
Mười hai giờ rưỡi trưa, Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ đến sân bay quốc tế Yến Kinh.
Phạm Nhược Tuyết đã gửi nơi ở cho bọn họ.
Vẫn là một căn nhà lớn trong tiểu khu.
Mặc dù cả Phạm Nhược Tuyết và Lê Văn Vân đều không thiếu tiền nhưng bọn họ không hề sống xa hoa như vậy.
Hai người xuống máy bay, lấy hành lý, đi ra ngoài theo lối đi.
Vừa đi được vài bước, bọn họ liền cảm thấy có điều gì đó không ổn, ở khu vực xung quanh, hai hàng nhân viên bảo vệ đột nhiên vây đến, vừa đi vừa hét lớn với những người phía trước: "Tránh ra, tránh ra!"
Những người vốn đang đi bộ ở phía trước nhanh chóng bị dồn ra hai bên.
Cùng lúc đó, ở nơi cách đó không xa còn có một nhóm người vây đến.
Lê Văn Vân cau mày, anh quay người lại nhìn thì thấy ở giữa hai hàng bảo vệ, Tần Tuyết Nhi đeo kính râm, vẻ mặt lạnh lùng đi ra ngoài sân bay.
Xung quanh có không ít người nhận ra cô ta, bọn họ đều lấy điện thoại ra chụp hình.
“Người phụ nữ này