Cùng lúc đó, ở ngoại ô của Yến Kinh, trong một tiểu khu.
Lâm Thiếu Hoa đang ngồi trong phòng khách, trong tay ông ta cầm một chiếc đồng hồ quả quyết, tiếng đồng hồ chuyển động kêu tích tắc tích tắc.
Vết sẹo trên mặt ông ta trông hơi gớm ghiếc, lông màu cau chặt lại, luôn nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ quả quýt kia, dường như có vẻ bồn chồn không yên.
“Cộc! Cộc! Cộc!”
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Lâm Thiếu Hoa vội vàng chạy tới mở cửa.
Ở cửa, một bóng người cường tráng lực lưỡng cao gần hai mét đứng ở trước cửa.
Trên mặt anh ta là một chiếc mặt nạ Poker, trong tay anh ta cũng cầm một bộ bài tây, cả người trông có vẻ hơi cứng đờ.
“Giản Hưng, cậu đã đến muộn ba phút sáu giây!” Lâm Thiếu Hoa hơi xoắn xuýt, nói.
Đúng vậy, khuôn mặt Poker đang đứng trước mặt Lâm Thiếu Hoa là Giản Hưng - người đứng đầu trong danh sách sát thủ ngầm, từng là Người Gác Đêm số không, cũng là kẻ phản bội Người Gác Đêm.
Giản Hưng ngẩng đầu lên, trên mặt không có bất cứ xao động nào.
Anh ta liếc nhìn Lâm Thiếu Hoa, giọng điệu khàn khàn, nói: “Đám sát thủ các người đều là những kẻ có tâm lý biến thái.”
Đúng vậy, mặc dù Lâm Thiếu Hoa không có trong bảng sát thủ, nhưng ông ta giống với Bùi Nghênh Tùng, đều có xuất thân là sát thủ.
Ông ta mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế rất nghiêm trọng, có quan niệm về thời gian rất mạnh.
“Cậu là người đứng đầu bảng xếp hạng sát thủ hả?” Lâm Thiếu Hoa cười khẩy, nói.
Giản Hưng nhìn quanh bốn phía, bước vào phòng, đồng thời đóng cửa lại.
Anh ta bước tới ghế sô pha rồi ngồi xuống, vừa nghịch bộ bài tây trong tay vừa nói: “Ông khiến tôi thất vọng thật đấy, đến một Vương Giai Kỳ cũng không xử được.”
“Vậy sao?” Lâm Thiếu Hoa liếc nhìn anh ta, nói: “Cậu biết người từng là Người Gác Đêm số không đã xuất hiện ở Lâm Hải, bản thân cậu không dám đi nên mới để tôi đi.”
“Không phải tôi không dám đi, chỉ là tôi không muốn xảy ra xung đột với Người Gác Đêm, chỉ vậy mà thôi.” Tay Giản Hưng hơi động đậy, một lá bài của bộ bài tây trong tay anh ta bắn ra, rơi xuống mặt bàn.
“Đừng phí lời nữa.
Hiện giờ Vương Giai Kỳ đã rời Lâm Hải rồi, làm thế nào đây?” Lâm Thiếu Hoa hỏi: “Hơn nữa, tôi cũng không hiểu, tại sao nhất định phải để người của nhà họ Vương tham gia vào?”
Khuôn mặt Poker của Giản Hưng cất giọng khàn khàn: “Hiểu thêm một chút về lịch sử rất có lợi cho ông đấy.”
“Được rồi.” Lâm Thiếu Hoa liếc nhìn Giản Hưng, hỏi: “Nói đi, tiếp theo nên làm thế nào?”
Giản Hưng xoa mũi, nói: “Ông tiếp tục nghĩ cách bắt Vương Giai Kỳ.
Đối đầu trực diện với nhà họ Vương không phải là một lựa chọn khôn ngoan.”
Lâm Thiếu Hoa hỏi: “Còn cậu thì sao?”
“Tôi có việc phải làm của tôi!” Giản Hưng nhàn nhạt đáp.
...!
Đương nhiên là Lê Văn Vân không biết mọi chuyện xảy ra ở những nơi khác.
Anh và Hoàng Thi Kỳ đi dạo trong sòng bạc ngầm, sau khi dạo quanh một lúc, một người đàn ông mặc quần áo lao động đi đến trước mặt bọn họ, cúi người hỏi thăm: “Xin hỏi hai người có phải anh Lê Văn Vân và cô Hoàng Thi Kỳ không ạ?”
Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ nhìn nhau, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Là cậu Hoàng Gia Gia bảo tôi đến tìm hai người.” Nhân viên phục vụ mỉm cười nói, sau đó đưa một tấm thẻ nhỏ làm bằng ngọc bích và một tấm thiếp mời, nói: “Tấm thẻ này là vé vào cửa của buổi đấu giá tại tầng một của chúng tôi.
Cậu Hoàng đã nói nếu hai người có hứng thú thì có thể đi tham quan một chút, nếu nhìn trúng món đồ nào cũng có thể chọn, đến lúc đó cậu Hoàng sẽ thanh toán cho các vị.”
Lê Văn Vân kinh ngạc, Hoàng Gia Gia này là thật giàu có và quyền lực.
Nói rồi, nhân viên phục vụ lại đưa một thiếp mời khác cho Lê Văn Vân, nói: “Đây là thiếp mời khách VIP của sàn đấu quyền anh ngầm ở tầng ba.
Trận đấu quyền anh của hôm nay bắt đầu lúc mười hai giờ!”
Lê Văn Vân gật đầu.
Quả thực trận đấu quyền anh ở tầng ba phải có vé vào cửa mới có thể vào.
Tầng ba không lớn lắm, chỉ có sức chứa khoảng mấy trăm người.
Vì thế vé vào cửa này cũng khá đắt đỏ.
Đương nhiên, đối với những người có thể đến sòng bạc ngầm này thì giá của vé vào cửa vẫn có thể chấp nhận được.
Chỉ là muốn có được một tấm cũng là một chuyện tương đối khó khăn.
“Cảm ơn cậu ta giúp tôi nhé.” Lê Văn Vân nhận lấy thẻ ngọc và vé vào cửa.
Nhân viên phục vụ nở nụ cười chuyên nghiệp, nói: “Chúc anh chơi vui vẻ!”
Đợi nhân viên phục vụ rời khỏi, Hoàng Thi Kỳ bĩu môi, nói: “Người đứng sau sòng bạc ngầm này đều từng là xã hội đen.
Bây giờ làm sòng bạc ngầm này, thế mà đám nhân viên phục vụ cũng chuyên nghiệp như vậy!”
Lê Văn Vân sờ mũi, nói: “Đều là vì kiếm tiền mà thôi.
Đi nào, đến sàn đấu giá xem xem.”
“Ừm.” Hoàng Thi Kỳ gật đầu.
Hai người họ nhìn nhau ra hiệu, cùng đi đến sàn đấu giá.
Không bao lâu sau, bọn họ đã đến địa điểm tổ chức buổi đấu giá.
Cái gọi là sàn đấu giá là