“Chậc chậc, xem ra tình báo có chỗ sai, tình báo nói rằng vệ sĩ bên cạnh Đỗ Tịch Tịch là phế vật, nhưng bây giờ lại có thể phát hiện ra tôi, rõ ràng là tình báo sai.” Trong lúc nói chuyện, “bộp” một tiếng, đèn phòng khách sáng lên.
Trên ghế sô pha có một người trẻ tuổi nhuộm tóc vàng đang ngồi.
Cậu ta ngồi ở đó, trong tay cậu ta lật qua lật lại một con dao găm, biểu cảm khi nhìn Lê Văn Vân có một chút trào phúng.
Lê Văn Vân không nói gì, cũng đang quan sát cậu ta.
“Tố chất không tệ lắm, thấy biến không sợ, đáng tiếc, anh đã là một người chết.” Người trẻ tuổi cười tủm tỉm nói.
“Chỉ bằng cậu?” Lê Văn Vân cười khẽ một tiếng.
“Đúng, chỉ bằng tôi!” Người trẻ tuổi thản nhiên nói: “Bằng vào tôi là sát thủ hàng đầu trẻ nhất của ‘Hồng Nguyệt’.”
Nói đến đây, khóe miệng cậu ta lại lộ ra một nụ cười khinh thường, nói: “Hẳn là anh chưa nghe nói qua ‘Hồng Nguyệt’ nhỉ, đúng thôi, kiểu tổ chức bí ẩn như thế này thì những người bình thường như anh không thể tiếp xúc được, và, ba mươi giây sau, anh sẽ biến thành một người chết, có di ngôn gì thì nói mau lên!”
Hiển nhiên, người trẻ tuổi này vừa cuồng ngạo lại tự cao!
“Ba giây!” Lê Văn Vân thản nhiên nói.
“Cái gì?” Thần sắc người trẻ tuổi hơi biến động.
“Tôi nói ba giây, giải quyết cậu!” Lời vừa nói dứt, Lê Văn Vân cử động!
Đây là lần đầu tiên anh ra tay từ lúc khôi phục trí nhớ đến bây giờ.
Ba năm nay, lần đầu tiên ra tay!
Trong chớp mắt này, nếu như có ai đã quen thân với Lê Văn Vân trong ba năm nay mà nhìn thấy ánh mắt, nét mặt của anh lúc này, tuyệt đối sẽ kinh hãi!
Ánh mắt của Lê Văn Vân giống như thần chết giáng lâm!
Lạnh lẽo! Ngang tàng, khát máu!
Như sát thần giáng lâm đến thế gian.
“Cái gì!” Sắc mặt người trẻ tuổi đột nhiên đại biến.
Chỉ trong một khoảnh khắc, Lê Văn Vân đã đến bên cạnh cậu ta, khóe miệng Lê Văn Vân có chút giương lên: “Đứng đầu rác rưởi lại dám ra vẻ ngầu trước mặt tôi!”
“Ầm!”
Người trẻ tuổi chưa kịp phản ứng, tay của Lê Văn Vân đã đánh một quyền vào trên mặt cậu ta.
“Bành!”
Cả người cậu ta đột nhiên rời khỏi mặt đất, nhưng trong nháy mắt sau đó, cậu ta cảm thấy có người nắm lấy chân mình, sau đó cả người lại bị nện thật mạnh xuống đất.
Gạch trong nhà Đỗ Tịch Tịch bị nện đến nứt ra.
Vẫn không có bất kì cơ hội nào để phản kháng, cậu ta cảm giác được dao găm trong tay mình không biết đã rơi vào tay Lê Văn Vân từ lúc nào.
Dao găm lạnh lẽo kề vào cổ cậu ta.
Trên trán, trên lưng cậu ta chớp mắt nổi da gà lên, một luồng khí lạnh từ lưng vọt lên, xông thẳng lên trán.
Cậu ta xưa nay rất tự tin, cậu ta là thiên tài của Hồng Nguyệt, là sát thủ hàng đầu trẻ tuổi nhất.
Cậu ta mà ra tay, thì dường như chưa từng thất bại.
Nhưng khi đối mặt với Lê Văn Vân, cậu ta thậm chí còn không có cơ hội ra tay!
Chênh lệch quá lớn!
“Tôi… tên là Bùi Lượng, ông của tôi là Bùi Nghênh Tùng, là thủ lĩnh của Hồng Nguyệt, anh không thể giết tôi.” Người trẻ tuổi thấp giọng quát lên.
“Bùi Nghênh Tùng, tốt nhất ông ta nên làm rùa đen rút đầu cả đời, dám ra đây cho người khác gặp, ông đây là người đầu tiên chặt đầu chó của ông ta.” Lê Văn Vân cười lạnh, hai tròng mắt lạnh như băng rơi trên mặt người trẻ tuổi, anh liếm môi một cái, nói: “Ba năm qua tôi chưa từng giết người, chúc mừng cậu, trở thành người đầu tiên chết dưới tay tôi từ lúc tôi quay lại!”
“Ba năm…” Người trẻ tuổi đầu tiên là giật mình, sau đó sợ hãi nói: “Anh… anh là Người Gác Đêm số 0, là người…”
“Vụt!”
Nhưng cậu ta còn chưa nói xong, dao găm trong tay Lê Văn Vân đột nhiên lướt qua cổ cậu ta.
Máu tươi chầm chậm theo cổ chảy ra ngoài.
Sự kinh ngạc trong ánh mắt cậu ta vẫn chưa tan đi, hô hấp đã ngừng hẳn.
Lê Văn Vân khẽ cười, anh tiện tay giật mấy tờ giấy, che cổ của thi thể lại, để máu tươi không chảy ra đất, sau đó nhìn thoáng qua bên ngoài!
Bên ngoài, có tiếng mắng chửi vang lên: “Đồ nhát gan, thế mà lại chạy, anh ta thế mà lại chạy, để cho một cô gái như mình đối mặt với hai người, sau này còn dám tiếp cận Đỗ Tịch Tịch, tôi thấy một lần đánh một lần!”
Giọng của Trần Hiểu Nguyệt.
Lê Văn Vân cười, nhìn thi thể trên đất, anh biết nếu để nhóm Trần Hiểu Nguyệt nhìn thấy thì không tốt lắm, anh khiêng thi thể lên, lại nhìn thoáng qua bên ngoài một lần nữa, tắt đèn, đẩy cửa sổ bên cạnh, nhảy ra ngoài!
Làm một Người Gác Đêm, xử lý tất cả những chuyện này, không cho người bình thường phát hiện, không quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của người bình thường, là nghề nghiệp của bọn họ.
Anh hoàn hảo tránh đi tất cả camera, khiêng người đến một nơi không người, sau đó gọi một cuộc điện thoại cho Phạm Nhược