Lê Văn Vân cũng không biết tại sao cục xương này dung hợp vào cơ thể anh.
Lần đầu tiên sờ vào cục xương này, anh cảm thấy được cục xương có chút muốn dung hợp vào trong cơ thể mình, nhưng mà lúc đó bản thân anh có hơi kháng cự, dù sao cục xương này là dùng để cứu Đỗ Tịch Tịch mà.
Nhưng mà lúc nãy, lúc anh lại nắm cục xương trong tay, cảm giác dung hợp lại đến rồi.
Cộng thêm đối phương muốn lấy, Lê Văn Vân liền từ bỏ sự kháng cự trong lòng, lựa chọn chủ động dung hợp.
Tiếp theo, anh cảm giác được cục xương này dung hợp vào trong cơ thể của anh, khoảnh khắc sau anh cảm thấy máu huyết cả người đều sôi sục.
Anh thật sự đang bạo phát khí tức.
Chân khí đã lâu không tiến bộ, ở khoảnh khắc này dường như tăng lên đột ngột vậy.
Đòn đánh lén của Ảnh Tử, căn bản không có bất cứ cơ hội nào, cả người trực tiếp bay ra ngoài.
Phía sau, Đỗ Tịch Tịch nhìn Lê Văn Vân, cô ấy hoàn toàn ngơ ngác rồi.
Lê Văn Vân lai lịch thần bí, cô ấy vẫn luôn tò mò Lê Văn Vân là gì, cô ấy cũng rất tò mò về Người Gác Đêm mà lúc trước Lê Văn Vân nhắc đến là gì?
Cô ấy đã lên mạng tra các loại tài liệu khác nhau, nhưng không có tra ra được kết quả.
Cho đến hôm qua, cô ấy bị Ảnh Tử và Bùi Nghênh Tùng bắt đi, lần đầu tiên cô ấy tiếp xúc với người trong thế giới ngầm.
Và cho đến khi lúc nãy, Lê Văn Vân thể hiện ra một màn vô cùng phi phàm.
Cô ấy cuối cùng cũng biết tại sao bố mẹ của cô lại đối với Lê Văn Vân vô cùng cung kính, coi như cô cũng biết Lê Văn Vân vì sao có được thẻ kim cương có quyền hạn cao nhất của Ngân hàng Tân Hải.
Lê Văn Vân...và hai người ngày hôm qua giống như nhau đều không phải là người bình thường.
“Cậu là ai?” Bùi Nghênh Tùng sốt sắng, ông ta đột nhiên đứng lên.
Năng lực mà lúc nãy Lê Văn Vân bộc phát ra khiến ông ta cảm nhận được sự sợ hãi.
“Cậu rốt cuộc là Lữ Dương hay là ai?” Bùi Nghênh Tùng kinh ngạc nói: “Không, Lữ Dương không thể nào có năng lực như vậy? Cậu có phải là Người Gác Đêm số một thần bí đó?”
Lê Văn Vân không có trả lời ông ta, cả người anh giống như dây pháo vậy, lao nhanh về phía Bùi Nghênh Tùng, đồng thời hét lên: “Bùi Nghênh Tùng.
Tôi cho rằng ông làm con rùa rụt cổ nhiều năm, không ngờ ông dám chủ động ra tay, tính mạng của Đường Đường, đã đến lúc ông phải trả rồi!”
Bùi Nghênh Tùng nghe đến lời này, sắc mặt thay đổi nhanh chóng, kinh ngạc nói: “Cậu là số 0, Lê Văn Vân!”
Đúng vậy, lúc nãy ông ta nghe được xưng hô của Đỗ Tịch Tịch với Lê Văn Vân.
Ông ta cũng biết Người Gác Đêm số 0 tên là Lê Văn Vân, nhưng ông ta không có liên hệ Lê Văn Vân bây giờ và Người Gác Đêm số 0 lại với nhau.
Thế giới này, người họ Lê quá nhiều rồi.
Hơn nữa, lúc nãy Lê Văn Vân ngụy trang quá giỏi rồi, anh đi đường núi giống hệt như người bình thường trong thành phố, đi thở dốc, ra rất nhiều mồ hôi, nhìn thấy bọn họ trong ánh mắt cũng vô cùng hoảng sợ.
Ai mà ngờ được, đường đường từng là Người Gác Đêm số 0, người sát thần từng uy nghiêm một thời, hô mưa gọi gió ở thế giới ngầm lại có thể nhếch nhác đến mức này, lựa chọn lén lút như vậy.
Nghĩ đến thân phận của Lê Văn Vân, Bùi Nghênh Tùng nổi hết da gà.
Nhiều năm nay ông ta ở thế giới ngầm trốn chui trốn lủi, dường như không hiện thân, không phải vì những lời của Lê Văn Vân sao.
Lê Văn Vân đã từng nói sẽ tận tay giết chết Bùi Nghênh Tùng.
Ba năm trước, ông ta và gia tộc cùng nhau phối hợp lại muốn giết Lê Văn Vân, Hoàng Thi Kỳ và Lý Đường Đường ở Giang Thành, không tiếc ném cái hộp sắt đó ra để dẫn dụ Người Gác Đêm đến.
Trận chiến đó, cuối cùng chỉ khiến Lý Đường Đường chết.
Mà Lê Văn Vân chỉ là mất tích, bọn họ không tìm được thi thể của Lê Văn Vân.
Trong ba năm tiếp theo, Lê Văn Vân hoàn toàn mất tích, không có bất cứ tin tức gì.
Cho dù quay lại, Người Gác Đêm cũng hoàn toàn phong ấn kỹ tin tức của Lê Văn Vân, những người của Hồng Nguyệt biết thân phận của Lê Văn Vân, ngoại trừ Hoa Hồng Đỏ ra những người khác đều chết hết.
Ông ta cho rằng an toàn rồi, có thể ra ngoài hoạt động rồi.
Cháu ông ta bị giết ở Giang Thành, xương cốt không tìm được, vì cục xương trong tay Đỗ Thương Bắc, ông ta dẫn Ảnh Tử đi đến Giang Thành.
Sau đó, bọn họ gặp được Lê Văn Vân.
Quá xui xẻo rồi.
Quá xui xẻo rồi!
Sự sợ hãi đối với Lê Văn Vân, thậm chí bên cạnh Lê Văn Vân không có đao, ông ta đến cả dục vọng chiến đấu cũng không có.
Ông ta chỉ có một cách nghĩ, đó chính là mau chạy đi! Chạy được thì chạy, chạy đi trốn.
Nếu như không phải là phương sách cuối cùng, cũng sẽ không bao giờ ra ngoài nữa.
.
Truyện Kiếm Hiệp
Cả người ông ta nhanh chóng lùi về phía sau.
Lê Văn Vân làm sao dễ dàng buông tha cho ông ta, nhưng mà vào đúng lúc này, một bóng đen từ ngoài cửa đột nhiên bay vào trong ngôi chùa, là Ảnh Tử người lúc nãy bị Lê Văn Vân đánh một quyền bay ra ngoài.
Anh ta lần nữa xông lên, cho dù cả người mang trọng thương, nhưng mà vẫn không lựa chọn chạy trốn, dường như Bùi Nghênh Tùng chính là tính mạng của anh ta vậy.
Anh ta không có xông về Lê Văn Vân mà là hướng về phía Đỗ Tịch Tịch.
Muốn dùng Đỗ Tịch Tịch để dời lực tấn công của anh.
“Muốn chết!” Lê Văn Vân hừ lạnh một tiếng, anh buông Bùi Nghênh Tùng ra, quay người lại một bước bay lên cao, ở trên không trung đạp một cước lên người Ảnh Tử.
“Bùm!”
Ảnh Tử lại bị một cước bay ra ngoài, nhưng anh ta quả thật đã để cho Bùi Nghênh Tùng có thời gian chạy thoát, tốc độ của Bùi Nghênh Tùng cực nhanh.
Thân là thủ lĩnh của Hồng Nguyệt, bản thân