Nghe xong những gì Thẩm Ba nói, sắc mặt Lưu Giai trở nên vô cùng khó coi, cô ấy trừng mắt nhìn Thẩm Ba rồi nói: “Ông nằm mơ đi! Ông có biết tôi được tập đoàn Hãn Vũ đưa đến không, Thẩm Ba, ông đừng có quá đáng!”
“Cô tưởng tôi không biết làm sao mà cô có mặt ở đây à? Chỗ dựa lưng của cô không phải chỉ là một tên trợ lý quèn của Lôi Bân thôi sao? Lôi Bân sẽ nể mặt tên đó ư?” Thẩm Ba bất mãn nói: “Cô suy nghĩ kĩ đi, lần trở lại này của cô có thể tham gia vào chế tác lớn thế này thì là cơ hội rất hời đấy!”
“Thẩm Ba!” Ngay lúc này, một người bước đến.
“Tổng giám đốc Lâm!” Lúc Thẩm Ba nhìn thấy người vừa đến, sắc mặt ông ta hơi bệch ra: “Sao ngài lại tự đến kiểm tra thế này.”
Tổng giám đốc Lâm là người phụ trách tập đoàn Hãn Vũ tại Yên Kinh.
Anh ta bước sang, nhìn Thẩm Ba một cái, sau đó nói với người bên cạnh: “Chính là ông ta, kéo tới nơi không người rồi đánh một trận đi.”
Giọng của anh ta rất lớn, người của cả đoàn phim đều có thể nghe được.
Mọi người ngây ra.
Tổng giám đốc Lâm bước tới trước mặt Lưu Giai, sau đó khom người nói: “Cô Lưu, xin lỗi cô, bởi vì sự lơ là của tôi mà để cô phải chịu ấm ức thế này, cô yên tâm, tôi sẽ trút giận thay cô, sẽ để cô vừa ý! Chúng tôi sẽ bắt ông ta đích thân quỳ xuống xin lỗi cô sau đó sa thải ông ta ngay.”
Mọi người ở đoàn phim hốt hoảng.
Người phụ trách tập đoàn Hãn Vũ ở Yên Kinh đích thân chạy đến đây xin lỗi Lưu Giai!
Phía bên kia, Trác Hạo Nhiên đang uống café bỗng hơi đổi sắc mặt, trong ánh mắt đang hướng về Lưu Giai lộ ra một nét cợt nhả.
Rất nhanh, tiếng kêu thảm thiết vang lên từ đằng sau!
…
Lê Văn Vân không hề biết mình chỉ vừa mới gọi một cuộc điện thoại thôi mà hành động của Lôi Bân lại nhanh như vậy, lúc này anh đã đến trước cửa lớn nhà họ Hoàng.
Liên tục đến vài lần nên người trong nhà họ Hoàng đều khá quen mặt anh, Lê Văn Vân nhanh chóng đi vào trong phòng.
Tuy rằng sức khoẻ Hoàng Tông Thực đã tốt lên nhưng ở tuổi này của ông mà còn bị hành thế này, hơn nữa còn là liên tiếp hai lần, nhất định sẽ phải nằm trên giường một khoảng thời gian dài mới được.
Sau khi Lê Văn Vân bước vào, Hoàng Tông Thực vội vàng ngồi dậy.
“Ông cứ nằm đi.” Lê Văn Vân nói.
“Ầy, cơ thể già cỗi hết rồi.” Hoàng Tông Thực thở dài một hơi rồi nói: “Biết thế thì lúc còn trẻ đã tập võ theo vệ sĩ trong nhà rồi, ông già nhà họ Vương kia tập võ từ nhỏ, tuổi thì lớn hơn tôi hai tuổi mà bây giờ vẫn phơi phới.
Tiếc ghê, lúc nhỏ không chịu khổ tập võ!”
Đúng vậy, luyện võ là một chuyện rất đau khổ, nhất là vào lúc mới bắt đầu tập!
Vậy nên anh cứ nhắc mãi chuyện này với Đỗ Tịch Tịch và Khương Vĩ.
Những người có tiền như nhà họ Hoàng đây, họ không thiếu tiền, cũng sẽ mời những người ở thế giới ngầm đến làm vệ sĩ cho họ, nếu muốn học võ thì họ thiếu gì môi trường để học.
Nhưng những kẻ có tiền này cũng quen với bình yên rồi, thời kỳ đầu tập võ rất cực, họ chịu không nổi.
Vì để duy trì trật tự bình thường của xã hội, sự tồn tại của Người Gác Đêm là để họ cho dù có học võ rồi thì vẫn sẽ không có đất dụng võ trong thành phố này.
Rất ít rất hiếm nhiều nhà còn giữ lại thói quen tập võ này như nhà họ Vương lắm.
“Lê Văn Vân, nếu có cơ hội thì cậu đưa Gia Gia đến Người Gác Đêm đi, thằng nhóc đó trác táng quen thói, bố mẹ nó không quản được nó nữa, nó lại không có chút chính kiến nào về việc kế thừa gia sản, tôi sợ tôi đi rồi…” Trên mặt Hoàng Tông Thực ánh lên vẻ lo âu.
Lê Văn Vân cười nói: “Thật ra Hoàng Gia Gia không xấu, chỉ là hơi ham chơi một chút mà thôi, với cả, sức khoẻ ông còn tốt lắm cơ mà! Người Gác Đêm… không hề tốt như người ta đã tưởng tượng đâu, ngoài vô số những nhiệm vụ phải chấp hành thường ngày, duy trì trật tự thế giới ra thì còn phải đối mặt với người của thế giới ngầm, những cuộc chiến tranh chưa biết khi nào sẽ xảy ra, hơn nữa còn rất dữ dội.”
“Ầy, thôi nói sau đi!” Hoàng Tông Thực thở dài một hơi: “Đúng rồi, cậu đến tìm tôi có việc gì không?”
“Khụ khụ!” Lê Văn Vân cười khan một tiếng rồi nói: “Thì là, nhà ông có loại xương gì kỳ lạ không? Cái thứ xương mà sờ vào thấy lành lạnh, trong suốt lấp lánh.”
Hoàng Tông Thực hơi ngơ ngác: “Đúng là có một khúc xương như thế thật, nhưng được lưu truyền từ thời ông nội của tôi, sao cậu biết được?”
“Một cơ hội trùng hợp mà tôi biết được thôi, không biết ông có thể tặng món đồ đó cho tôi không!” Lê Văn Vân hỏi.
“Ờm…” Hoàng Tông Thực sờ cằm rồi nói: “Cái này là báu vật truyền từ đời này sang đời khác của gia đình tôi, chỉ truyền cho người chủ nhà, bây giờ đang ở trên tay tôi đây, nhưng cho cậu rồi thì e là sẽ gặp phiền phức.”
Nói đến đây, khoé miệng Hoàng Tông Thực kéo một nụ cười mỉm: “Đương nhiên rồi, nếu cậu cưới Hoàng Hân thì cậu sẽ là người nhà họ Hoàng