Nghe Vương Hồng nói thế, trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ mơ màng, như thể đây là chuyện bí ẩn ở thế giới ngầm.
Lê Văn Vân cau mày nói: “Vậy thì tại sao Hồng Nguyệt lại đi thu thập mấy khúc xương này? Chẳng lẽ Bùi Nghênh Tùng kia cũng là siêu cấp à?”
“Sao ông ta có thể so với cậu cơ chứ? Bùi Nghênh Tùng là một tên siêu cấp giả mạo.” Vương Hồng nói: “Bỏ đi, bây giờ tôi có nói những lời này với cậu cũng chẳng có ý nghĩa gì, một phần bảng xếp hạng đó cũng không bao giờ chuẩn xác.
Bùi Nghênh Tùng có nguồn tin tức khác, ông ta biết cậu đã đạt tới cấp bậc siêu cấp này, nên ban đầu thả cậu đi, giờ thì ông ta bắt đầu trốn.”
“Tôi đã đi xa rồi.” Vương Hồng cười ha hả nói: “Nếu đạt tới trên siêu cấp thì xem như là một chuyển biến, chắc cậu cũng phát hiện ra rồi, sau khi đạt tới siêu cấp, nếu cậu vẫn tập luyện như lúc trước thì gần như chẳng có tác dụng gì cả, đúng không?”
Lê Văn Vân gật đầu.
“Sau khi đạt tới siêu cấp, ngoài cảm ngộ có thể khiến siêu cấp trở nên mạnh hơn thì còn phải dựa vào mấy khúc xương thần kỳ, không ai biết mấy khúc xương này đến từ đâu, nhưng siêu cấp đều biết rõ, mấy khúc xương này có thể khiến siêu cấp trở nên mạnh hơn, làm tăng tuổi thọ của siêu cấp.” Vương Hồng nói.
Lê Văn Vân đen mặt nói: “Vậy là sao? Tôi phát hiện ra hình như ông đang nói một đống lời nhảm nhí đấy, tôi cũng biết khúc xương này có thể khiến tôi trở nên mạnh hơn, nhưng tôi cũng không biết mấy khúc xương này đến từ đâu?”
“Haizzz, người trẻ tuổi đều không đủ kiên nhẫn.” Vương Hồng xua tay nói: “Cậu cứ ngồi nghe tôi nói hết đã!”
Mấy người Lê Văn Vân nhanh chóng nhìn về phía Vương Hồng: “Nhưng có mấy điều có thể xác nhận, đó chính là khúc xương này có phân chia chủng loại, không chỉ có xương rồng mà còn có mấy loại xương khác, tên gọi cũng khác hẳn nhau, ví dụ như xương phượng, xương rắn mối vân vân.”
“Đa số siêu cấp có thể hấp thụ một loại xương, ví dụ như cậu có thể hấp thụ xương rồng thì không thể nào hấp thụ mấy loại khác.” Vương Hồng nói: “Còn Hồng Nguyệt thì gần như thu thập toàn bộ xương.”
“Đây là điều thứ nhất, còn điều thứ hai là phần lớn người sở hữu mấy loại xương này đều là gia tộc được thừa kế lâu đời, có hiu quạnh huy hoàng nhưng đại đa số đều sống khá tốt, nên Hồng Nguyệt mới ra tay với mấy gia tộc đó.” Vương Hồng nói.
“Ban đầu tôi vốn định nói mấy chuyện này cho cậu biết ngay sau khi cậu bước vào siêu cấp, nhưng lúc đó tôi nhận được mật báo, buộc phải bảo cậu đi chấp hành nhiệm vụ.” Vương Hồng thở dài nói.
Lê Văn Vân từ từ thở hắt ra, sau đó vẻ mặt trở nên u ám.
“Tôi biết cậu muốn dò hỏi hộp sắt đó đựng cái gì, nhưng đến bây giờ chúng tôi vẫn chưa phiên dịch ra.” Vương Hồng nói: “Tin tức trong hộp sắt đó vô cùng quan trọng.”
Nói đến đây ông ta lại nói tiếp: “Điều thứ ba cũng là điều quan trọng nhất, đó là đừng nên hấp thụ lung tung các loại xương, có mấy loại xương sẽ bài xích cậu, nên cậu đừng động vào nó, bằng không sẽ gây ra phản ứng cực kỳ xấu.”
Nói đến đây, ông ta vuốt cằm nói: “Đại khái là như vậy đó.”
Trong lòng Lê Văn Vân cũng đã hiểu rõ, thảo nào Hoàng Thi Kỳ không thể nào hấp thụ được khúc xương này, một là vì Hoàng Thi Kỳ chưa đạt tới trình độ siêu cấp, hai là có lẽ khúc xương này không phù hợp với Hoàng Thi Kỳ.
Lê Văn Vân ngước mắt lên dò hỏi: “Demps mạnh đến cỡ nào?”
Vương Hồng nhìn anh đáp: “Demps đứng thứ ba trong Thiên Bảng, có lẽ cũng tương đương với bản thân cậu.”
Sắc mặt Lê Văn Vân nhất thời trở nên khó coi.
Đứng thứ ba trong Thiên Bảng, vậy có nghĩa là người này đang đứng trong top ba trên toàn thế giới.
Bây giờ có rất ít người biết chuyện Lê Văn Vân là siêu cấp, thậm chí anh còn không lên Thiên Bảng.
“Được rồi, chuyện tôi muốn nói cũng chỉ có nhiêu đó thôi.” Dứt lời, ông mỉm cười nhìn về Phạm Nhược Tuyết nói: “À đúng rồi, bác sĩ Phạm, từ khi lão già Trác Nhất Minh kia đến bên này thì luôn ăn không quen, tôi định nhờ cô nấu mấy món để tôi mang tới cho ông ấy.”
Hoàng Thi Kỳ trợn mắt nói: “Là ông muốn ăn thì có!”
Vương Hồng xoa bụng ho khan, cũng không lên tiếng phủ nhận.
Phạm Nhược Tuyết gật đầu nói: “Được, lát nữa tôi sẽ nấu, ông cứ ở lại đây ăn tối trước đi.”
“Reng reng reng...”
Đúng lúc này điện thoại Lê Văn Vân bỗng đổ chuông, anh cầm điện thoại lên xem thì thấy là Vương Giai Kỳ gọi tới.
Lê Văn Vân đã hẹn với cô ấy cùng đi tham dự một buổi tụ họp, Hầu Diệu Trần cũng đang ở đó.
Anh nghe máy hỏi: “Cô xuất phát rồi à?”
“Ừm, tôi đang lái xe tới đón anh.” Vương Giai Kỳ nói.
“Thôi không cần đâu.” Lê Văn Vân nói: “Sáng nay tôi đã đi mua xe rồi, đến lúc đó tôi sẽ tự lái đến đó là được, cô gửi địa chỉ qua cho tôi đi.”
“Thôi được rồi, vậy tôi và chú Lâm tới đó trước, rồi đứng ở cửa đợi anh.” Vương Giai Kỳ nói.
Lê Văn Vân gật đầu rồi ngắt máy, Vương Giai