“Cả năm người mấy người cùng lên đi!” Lê Văn Vân cười nói.
Lê Văn Vân vừa dứt lời, tất cả những người có mặt tại hiện trường đều ồ lên.
Vốn họ tưởng rằng ngay từ đầu Lê Văn Vân chọn Liễu Bạch, họ cho rằng Lê Văn Vân chẳng ra sao cả nên vẫn nhìn anh bằng một thái độ hết sức khinh khỉnh.
Nhưng bây giờ, Lê Văn Vân đã chỉ định năm người, trong đó còn có ba người là đỉnh cấp.
Quan trọng nhất là Phùng Vĩ, là người đứng ở vị trí thứ tư trong Địa Bảng.
Sắc mặt của Hầu Diệu Trần hơi thay đổi.
Trước đó ông ta đã từng chạm trán với Lê Văn Vân, khi đó ông ta đang điều trị cho Hoàng Tông Thực thì bị Lê Văn Vân túm rồi ném ra ngoài.
Bản thân ông ta đã là đỉnh cấp rồi, theo ông ta đánh giá thì Lê Văn Vân cũng ngang ngửa với mình.
Nhưng bây giờ, Lê Văn Vân lại chỉ đích danh ba người đỉnh cấp là họ, hơn nữa trong đó còn có Phùng Vĩ.
Ban đầu sắc mặt ông ta sa sầm lại, sau đó hiện ra vẻ nham hiểm.
Nếu như năm người bọn họ thật sự ra tay thì nhất định Lê Văn Vân sẽ không thể đánh thắng được, đến lúc đó cứ đánh cho Lê Văn Vân thật mạnh, thậm chí giả bộ lỡ tay đánh Lê Văn Vân bị tàn phế cũng không phải không có khả năng.
Nghĩ đến đây, ông ta liếm liếm môi nhìn Liễu Vân Sơn, Liễu Vân Sơn và ông ta liếc mắt nhìn nhau như thể đã có chung một suy nghĩ.
Đúng vậy, đối với Liễu Vân Sơn mà nói thì vừa rồi thật sự rất bẽ mặt.
Lê Văn Vân đã đè đầu cưỡi cổ Liễu Bạch khiến ông ta đã hoàn toàn mất hết mặt mũi trước đám bạn già này.
Ngay lúc trong lòng họ có đủ loại tâm tư thì tại hiện trường cũng ồ lên.
Sắc mặt Vương Giai Kỳ lập tức thay đổi.
Cô ấy biết Lê Văn Vân là Người Gác Đêm, nhưng lại không biết Lê Văn Vân mạnh đến mức nào.
Lúc này Lê Văn Vân lại thoáng cái đã chọn năm người thì trong lòng cô ấy không khỏi giật thót lên.
“Thằng nhóc này điên rồi!”
“Tự nhiên lại chọn năm người, mẹ kiếp, có lai lịch như thế nào vậy! Trong đó còn có một nhân vật là cấp bậc đại tông sư Phùng Vĩ nữa.”
Đúng vậy, trong hoàn cảnh hiếm có siêu cấp, Phùng Vĩ đã đại diện cho kiểu người mạnh nhất.
Long Nhã Lâm ngồi bên cạnh Vương Giai Kỳ, cô ấy kêu lên: “Giai Kỳ, người bạn này của em có lai lịch thế nào vậy? Hơi ngông cuồng đấy.”
Vẻ mặt Vương Giai Kỳ đầy lo lắng, cô ấy không trả lời Long Nhã Lâm.
Ông cụ Long hồ hởi nói: “Nhóc con, trông cậu rất tự tin.
Nhìn thấy cậu tự tin như vậy là định tận diệt đám Phùng Vĩ à?”
Lê Văn Vân liếm môi nói: “Chính là nghĩ như vậy!”
Phùng Vĩ cười nhạo: “Nhóc con, chỉ bằng cậu thì không đủ tư cách đấu với tôi đâu.”
Lê Văn Vân nhướng mày.
Lúc này ông cụ Long mới cười nói: “Nhóc con, không cần chơi lớn như vậy đâu, nếu cậu tự tin như thế thì chỉ cần so với hai người bọn họ là được rồi.”
Lê Văn Vân nhíu mày, nếu ông chủ đã nói như vậy thì đương nhiên anh không thể phản bác.
Khi ông cụ Long vừa dứt lời, có ba người đều lộ ra vẻ thất vọng.
Ngoài Lê Văn Vân còn có Liễu Vân Sơn và Hầu Diệu Trần.
Họ cho rằng đây chính là cơ hội tốt nhất để tính kế Lê Văn Vân, thế mà lại bỏ lỡ mất.
Lúc này sắc mặt của hai anh em Phùng Cảnh Thiên và Phùng Tịnh Vũ đều rất khó coi, trong lúc ông cụ Long nói thì họ đã đi thẳng lên trên đài.
Bên dưới, tất cả mọi người đều nhìn họ với vẻ thích thú.
Phùng Cảnh Thiên cười nham hiểm nói: “Trước đây cậu đã động tay động chân với Liễu Bạch phải không? Xin lỗi nha, quan hệ giữa Liễu Bạch với hai anh em chúng tôi rất tốt nên hôm nay cậu sẽ phải trả giá đắt đấy.”
Phùng Tịnh Vũ cũng gật đầu nói: “Liễu Bạch đã khâu rất nhiều mũi...”
Phùng Tịnh Vũ liếc mắt nhìn cái bàn cách đó không xa có một đám con gái đang ngồi, mang theo vẻ khoe khoang nói: “Đoán chừng tên này không biết anh nên mới đến đây giả bộ đó mà.
Anh, anh lên trước hay em lên trước đây.”
Vừa dứt lời, cả hai phát hiện Lê Văn Vân đang đứng cách đó không xa bất chợt nhúc nhích, trong tích tắc, anh lao thẳng về phía họ.
“Hả?” Hai người Phùng Tịnh Vũ giống như hiểu ý nhau, đều đang nhìn thấy Lê Văn Vân trong chớp mắt đã phô ra luồng khí thế kia thì vô cùng sợ hãi.
Trên mặt của đám người vây quanh cũng lộ vẻ hoảng sợ.
Long Nhã Lâm nuốt nước miếng nói: “Đỉnh cấp!”
Cũng cùng tuổi với nhau, ở Yên Kinh và thậm chí trên cả nước, cô ấy là người duy nhất đạt đến trình độ đỉnh cấp.
Về phương diện này, trong lòng Long Nhã Lâm tự cho mình là một người xuất sắc.
Anh em nhà họ Phùng cũng đều là cao cấp, cũng xem như không tồi.
Thế nhưng bây giờ người đàn ông mà họ nói đã ở trong tù chín năm kia cũng là đỉnh cấp, hơn nữa từ khí thế này mà nhìn nhận thì Long Nhã Lâm cảm giác như bản thân cô ấy không bằng Lê Văn Vân.
Tất nhiên là Long Nhã Lâm không tiếp xúc nhiều với những người ở thế