Ngô Đông sửng sốt, ông ta nhìn Vương Giai Kỳ, sau đó nói: “Vương Giai Kỳ, tôi cũng được coi là nhân vật lão làng trong cơ nghiệp của nhà họ Vương, từng phụ trách rất nhiều dự án, cũng là người có công đối với nhà cô.
Vì một chút đầu tư của bên tập đoàn Trí Đạt, vì hai người phụ trách của tập đoàn đó mà cô muốn sa thải tôi ư? Cô điên rồi hả?”
Vương Giai Kỳ liếc mắt nhìn ông ta, sau đó nói với Lê Văn Vân: “Lê Văn Vân, thật ngại quá, anh đừng để bụng nhé.”
Ngô Đông thấy Vương Giai Kỳ còn chạy đến xin lỗi Lê Văn Vân, lại định xù lông lên.
Đúng lúc đó, Lâm Bình bước tới, hỏi thăm: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Ngô Đông thấy Lâm Bình đi tới bèn vội vàng nói: “Lâm Bình, ông thử đến đây nói vài lời đi, tổng giám đốc Vương vì một tập đoàn Trí Đạt cỏn con mà muốn sa thải tôi.
Ông nói xem...”
Lâm Bình nghe vậy liền cau mày nói: “Ông hãy lập tức thu dọn đồ đạc rồi cút ra khỏi đây đi!”
Bây giờ Lê Văn Vân đang chịu trách nhiệm cho sự an toàn của Vương Giai Kỳ, nếu anh đi rồi, Vương Giai Kỳ phải làm sao đây?
Hơn nữa ông ta biết rất rõ Lê Văn Vân là ai, nghe Ngô Đông nhằm vào Lê Văn Vân như vậy, Lâm Bình sắp tức đến nổ phổi.
“Tôi!” Ngô Đông sững sờ khi thấy Lâm Bình tức giận.
Là một nhân viên kỳ cựu của nhà họ Vương, đương nhiên ông ta biết thân phận của Lâm Bình trong nhà họ Vương.
“Cút!” Lâm Bình không dễ nói chuyện như Vương Giai kỳ, trực tiếp gầm lên.
Nói xong, ông ta quay sang nhìn Lê Văn Vân, nói: “Lê Văn Vân, cậu đừng quá để bụng nhé.”
“Không sao.” Lê Văn Vân xua tay, nói: “Giải quyết xong chuyện là được.
Lâm Nhã, cô tiếp tục liên lạc với những người bên đó đi.”
Lâm Nhã ngoan ngoãn gật đầu.
Lê Văn Vân phớt lờ Ngô Đông, đi thẳng về phía phòng làm việc của Vương Giai Kỳ.
Vương Giai Kỳ không rời đi ngay mà cô ấy vẫn sắp xếp một số việc cụ thể để trừng phạt Ngô Đông.
Còn Long Nhã Lâm lại đi bên cạnh Lê Văn Vân.
Sau Khi về phòng làm việc, cô ấy mở cửa phòng, trừng mắt nhìn Lê Văn Vân, cất giọng trách mắng: “Đường đường là một Người Gác Đêm số 0 mà lại chạy đến đây bắt nạt đám người bình thường.”
“Nếu cô đã nghĩ là tôi bắt nạt ông ta thì tôi cũng thực sự hết cách.
Ông ta còn sắp cưỡi lên đầu tôi luôn rồi đấy.” Lê Văn Vân nhún vai nói: “Hơn nữa tôi cũng đâu có nói gì, tôi chỉ nói vấn đề của ông ta thôi mà.”
Long Nhã Lâm bĩu môi, nói: “Nhưng cũng đáng đời ông ta, trước đây Vương Giai Kỳ từng phàn nàn về ông ta với tôi, ông ta cứ cậy mình có kinh nghiệm nên hay lên mặt.”
Nói rồi, cô ấy bước tới ghế sô pha, ngồi xuống, nghiêm túc nhìn Lê Văn Vân và hỏi: “Anh thật sự không muốn đưa tôi đến chỗ Người Gác Đêm ư? Tôi đã ở đỉnh cấp, tôi có thể trực tiếp đến đội của anh, đến lúc đó...”
“Dừng.” Lê Văn Vân xua tay, nói: “Tôi không thể đồng ý với cô chuyện này được, hơn nữa, trong đội của tôi cũng có không ít đỉnh cấp, cô vào chỉ tổ kéo chân thôi.”
Long Nhã Lâm: “...”
“Anh đừng lừa tôi, tôi là đỉnh cấp đấy.
Theo những gì tôi được biết về Người Gác Đêm thì đỉnh cấp trong Người Gác Đêm không hề nhiều.” Long Nhã Lâm lại lải nhải: “Chỉ cần xuất hiện, đỉnh cấp sẽ trở thành đối tượng tranh giành của các tiểu đội.”
“Xin lỗi nhé, đội của tôi thật sự có rất nhiều.” Lê Văn Vân nhún vai đáp.
Đúng là như vậy, đến hiện tại, những thành viên còn sống sót của tiểu đội 11762 đều là những đỉnh cấp, và ngay cả trong số những Người Gác Đêm thì họ cũng được coi là những người giỏi nhất.
Long Nhã Lâm chẳng qua chỉ mới tiến vào đỉnh cấp thôi, hoàn toàn chẳng có bản lĩnh gì to tát cả.
“Tôi không tin!” Long Nhã Lâm không hề tin những gì Lê Văn Vân nói.
Lê Văn Vân cũng lười không muốn giải thích với cô ấy.
Long Nhã Lâm thấy anh như vậy thì ngồi đó bực bội một mình.
Buổi sáng cứ chầm chậm trôi qua như vậy, buổi trưa Lê Văn Vân nói với Lâm Nhã là có người mời anh ăn cơm, bảo cô ấy tự đi ăn trưa một mình.
Lâm Nhã và Long Nhã Lâm cùng Vương Giai Kỳ có thể coi là những người đến từ hai thế giới khác nhau, cũng không qua lại với nhau nhiều, đi cùng với nhau khó tránh khỏi có chút ngại ngùng.
Ra khỏi công ty, Long Nhã Lâm hỏi: “Muốn ăn gì?”
Vương Giai Kỳ chép miệng đáp: “Chị Nhã Lâm đã mời cơm thì nhất định chúng ta phải ăn một bữa đắt tiền mới xứng với thân phận của chị ấy rồi.
Tôi đã nói trước với chú Lâm, buổi chiều tôi có thể về công ty trễ một chút, vì thế...!chúng ta đến nhà hàng Tam Hợp ăn đi.”
Lê Văn Vân kinh ngạc hỏi: “Tam Hợp? Đồ ăn ở đấy có ổn không?”
“Cũng không khác gì so với nhà hàng Vinh Hoa ở Lâm Hải, chỗ đó được coi