Nhưng bây giờ, anh biết rằng mình phải kéo tất cả mọi người vào một nơi vắng vẻ, không có ai ở đó, sau đó anh mới có thể dễ dàng ra tay.
Anh và Giản Hưng chỉ đơn giản là nhìn nhau một cái, chiếc xe nhanh chóng lướt qua anh ta.
Ngay sau đó, Lê Văn Vân lái xe men theo con đường nhỏ rẽ vào núi, lái xe tới chỗ sâu.
Cùng lúc đó, trái tim Lê Văn Vân cũng hơi chùng xuống.
Mặc dù anh là siêu cấp, nhưng anh cũng không rõ rốt cuộc bản thân anh đã lên tới cấp bậc nào trong siêu cấp, và giữa anh và Giản Hưng thì ai là người mạnh hơn?
Nếu anh ta không ở đây thì Lê Văn Vân có đủ tự tin và nắm chắc phần thắng.
Cho dù Lâm Thiếu Hoa có đích thân ra tay thì khi anh phối hợp với Phạm Nhược Tuyết và Hoàng Thi Kỳ, bọn họ có đủ tự tin có thể chôn đám người này ở đây!
Hơn chục đỉnh cấp, đội hình này đúng là rất xa xỉ, nhưng không thể so với trận chiến của ba năm trước.
Và bây giờ Lê Văn Vân đã mạnh hơn ba năm trước.
Giản Hưng ngậm điếu thuốc trên miệng, nhìn về phía chiếc xe lướt qua, nở một nụ cười nhẹ: “Thật thú vị! Phải đi xem thế nào mới được.”
Vừa dứt lời, Lâm Thiếu Hoa và những người khác cũng đuổi theo hướng Lê Văn Vân lái xe với tốc độ cực nhanh.
Giản Hưng mỉm cười, thong thả dụi tắt điếu thuốc, nhìn xung quanh rồi chạy về hướng đám người Lê Văn Vân.
Con đường này không dẫn đến khu đô thị, trên đường ít xe cộ nhưng thỉnh thoảng có xe chạy qua, thấy Lê Văn Vân lái xe với tốc độ kinh hoàng liền như vậy, một tài xế lái xe ngang qua vừa đi vừa mắng: “Mẹ kiếp, lái nhanh như vậy làm gì, vội đi đầu thai à?”
“Kít!”
“Kít!”
...!
Vừa dứt lời, người đó liền nhìn thấy mười mấy bóng người cũng lướt qua chiếc xe của mình như bóng ma.
“Ôi chao, chuyện gì thế này, mình gặp quỷ à?”
Đa phần những chiếc xe đi ngang qua con đường này đều có suy nghĩ đó.
Trong xe của Lê Văn Vân, khóe miệng anh hơi nhếch lên.
Mỗi một Người Gác Đêm đều là cao thủ tốc độ.
Với tố chất cơ thể khỏe mạnh và ngũ quan hài hòa, bọn họ đều có kỹ năng lái xe tuyệt vời.
Lê Văn Vân cũng là người giỏi nhất trong số họ, chiếc xe anh lái đang phi nước đại trên đường.
Khoảng hơn chục bóng người ở phía sau đang nhanh chóng áp sát bọn họ.
“Chẳng bao lâu nữa là bọn họ sẽ đuổi kịp chúng ta đấy, có tận mười mấy đỉnh cấp lận.” Long Nhã Lâm căng thẳng hỏi: “Tại sao chúng ta không lái tới chỗ đông người, ở nơi đông người bọn họ sẽ không thể làm gì được? Sao anh càng lái càng tới chỗ vắng vẻ, hẻo lánh vậy?”
Cô ấy không biết rốt cuộc siêu cấp mạnh đến mức nào, nhưng đội hình mười mấy đỉnh cấp thực sự khiến cô ấy sợ hãi.
“Chúng ta đến nơi vắng người.” Vẻ mặt Lê Văn Vân trở nên u ám: “Sau đó chôn hết bọn chúng.”
Sau đó anh nói: “Lấy điện thoại di động của tôi ra, tôi không cài mật khẩu, tìm một người tên là Phạm Nhược Tuyết trong danh bạ, gọi cho cô ấy!”
Vương Giai Kỳ không dám chậm trễ, nhanh chóng tìm điện thoại di động của Lê Văn Vân, sau đó gọi cho Phạm Nhược Tuyết.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Phạm Nhược Tuyết hỏi: “Thế nào rồi, chúng em đã đến con đường rẽ vào núi, sắp đuổi kịp mọi người rồi, nhưng không thể lái nhanh hơn được.”
Rõ ràng, người lái xe là Hoàng Thi Kỳ.
Thực ra, mặc dù Phạm Nhược Tuyết rất mạnh và hiện đang là Người Gác Đêm số 7, nhưng hầu hết nhiệm vụ của cô đều là hậu cần, và kinh nghiệm thực chiến của cô thật sự không thể so sánh với Hoàng Thi Kỳ.
“Báo cho Người Gác Đêm biết Giản Hưng cũng đang ở đây.” Lê Văn Vân nghiến răng nghiến lợi nói: “Không ngờ lần này lại bắt được con cá lớn như vậy!”
“Cái gì cơ!” Phạm Nhược Tuyết kêu lên: “Lê Văn Vân, Giản Hưng là siêu cấp đứng thứ bảy trong Thiên Bảng đấy!”
“Hiện tại bọn anh đang bị đám người kia đuổi theo ráo riết, chỉ có con đường này thôi.” Lê Văn Vân thở dài nói: “Lát nữa nếu tình hình không ổn thì em và số 2 đưa Vương Giai Kỳ và Long Nhã Lâm rời khỏi đây.
Anh sẽ liều chết...”
“Đừng nói nhảm!” Phạm Nhược Tuyết nói: “Muốn đánh thì cứ đánh với bọn họ! Bây giờ em sẽ liên lạc với chỉ huy.”
Nói xong, Phạm Nhược Tuyết liền lập tức cúp điện thoại!
Cùng lúc đó, chiếc xe hú còi và lao qua ngã ba.
Tại ngã ba núi, một vài chiếc xe con màu đen đang đi lùi, trên những chiếc xe này đều là người nước ngoài, họ là người của đội Flore Demps.
Vốn dĩ họ định đi hỗ trợ, nhưng đúng lúc này, vẻ mặt Flore Demps hơi thay đổi, anh ta nhìn thấy xe của Phạm Nhược Tuyết đang lái vào ngã ba.
Flore Demps không biết Hoàng Thi Kỳ, nhưng anh ta lại biết Phạm Nhược Tuyết!
Y thuật của Phạm Nhược Tuyết nổi tiếng khắp thế giới, cũng thường chạy đến chi viện cho những Người Gác Đêm ở các vùng khác thực hiện một số cuộc phẫu thuật,.
Anh ta và Phạm Nhược Tuyết đã gặp nhau vài lần!
“Bác sĩ Phạm!” Vẻ mặt