Lê Văn Vân lái xe trở về nhà, vừa tới cửa bỗng ngây người một lúc, anh nghe thấy trong phòng có tiếng hít thở, đồng thời còn truyền đến âm thanh của chương trình truyền hình.
Lê Văn Vân ngẩn người, trong lòng nghi ngờ tự nhủ: “Chẳng lẽ Long Nhã Lâm vẫn chưa rời đi ư?”
Anh mở cửa, y như rằng, anh thấy Long Nhã Lâm đang ngồi trên ghế sô pha với một túi khoai tây chiên trên tay, vừa xem ti vi vừa ăn vặt!
“Cô không về nhà à?” Lê Văn Vân ngạc nhiên hỏi cô ấy.
“Tôi không thèm về, về sẽ bị ông nội lải nhải mãi.” Long Nhã Lâm lẩm bẩm.
Lê Văn Vân ngẩn ra, gượng cười nói: “Sao cô mua được mấy thứ này vậy? Cô đâu có chìa khoá nhà của tôi chứ?”
“Lúc ra ngoài tôi không đóng cửa!” Long Nhã Lâm nói: “Hơn nữa người giao hàng đầy rẫy ra đấy, tôi chỉ tự ra ngoài mua một ít đồ ăn thôi, sau đó gọi người giao hàng mua cho.”
Lê Văn Vân giật mình, vội vàng liếc nhìn Phá Không và Vô Danh trong góc phòng, phát hiện hai cây đao vẫn còn ở đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Lê Văn Vân bất lực, nhìn hộp đồ ăn nhanh vẫn còn chưa dọn dẹp để ở trên bàn rồi lại nhìn đồ ăn vặt trên mặt đất.
Vừa nhìn là biết cô gái trẻ này không phải là một cô chủ biết làm việc nhà rồi.
Lê Văn Vân nở một nụ cười gượng gạo rồi nói: “Thôi được rồi, vậy cô định ở lại đây bao lâu?”
“Chỉ ở lại một ngày thôi, ngày mai tôi sẽ về.” Long Nhã Lâm nói: “Tôi phải để cho ông nội cảm nhận được quyết tâm của tôi, sau này ông sẽ không bắt tôi đi xem mắt nữa.”
“Ừ.” Lê Văn Vân cũng không nghĩ nhiều mà đi tới chiếc bàn, thu dọn gói ghém hết đồ ăn vặt trên bàn vào một cái túi, định đem đi vứt.
Lê Văn Vân không để ý rằng khi anh vừa mới bước ra ngoài, Long Nhã Lâm đã cắn chặt răng, lấy từ trong túi xách ra một gói đồ, sau đó cô ấy cầm túi cà phê hòa tan trên bàn rồi bước vào phòng bếp.
Lê Văn Vân vừa mới từ bên ngoài quay về, đóng cửa lại đã phát hiện Long Nhã Lâm đang ở trong bếp, trong đấy vẫn còn có tiếng nước sôi vọng lại.
“Cô đang làm gì vậy?” Lê Văn Vân hỏi.
“Pha cà phê, anh muốn một ly không?” Long Nhã Lâm hỏi.
“Vậy cho một ly nhé!” Lê Văn Vân gật đầu.
Ngay sau đó, Long Nhã Lâm bưng một ly cà phê tới, cô ấy đưa cho Lê Văn Vân rồi nói: “Hơi nóng, đợi ấm rồi hãy uống nhé.”
Lê Văn Vân cũng không nghĩ nhiều, anh ngồi xuống ghế sô pha, sau đó lấy ra cái hộp mà Quách Vĩ Thịnh đưa cho, sau khi mở ra thì thấy trong hộp có một khúc xương.
Khúc xương này lớn hơn của Đỗ Thương Bắc, bằng cỡ nắm tay trẻ con, khi anh cầm nó trong tay, cảm giác muốn hòa tan vào trong cơ thể lại hiện lên.
Lê Văn Vân xác nhận chắc chắn đó là xương rồng.
Cho đến nay, anh đã có được bốn khúc xương rồng, của Đỗ Thương Bắc một khúc, của Nhan Tam trong sòng bạc ngầm hai khúc và một khúc của Hoàng Tông Thực.
Bốn khúc xương đã giúp anh tăng cao sức mạnh về mặt chất lượng.
Anh ước tính rằng nếu ăn hết mấy khúc xương tìm được ở Yên Kinh thì ít nhất anh sẽ có sức mạnh của năm người đứng đầu trong Thiên bảng.
Lê Văn Vân không quen biết với những người trong Thiên bảng, cũng chưa bao giờ liên hệ với họ, những người đạt đến siêu cấp hiếm khi ra ngoài hoạt động, đa số là những ông già và bà già.
Vì vậy, Lê Văn Vân không hề quen biết với những người trong Thiên bảng.
Nhưng tên Demps xếp thứ ba trong Thiên bảng, rõ ràng là người có thực lực cao nhất trên thế giới này.
Lê Văn Vân không biết liệu sau khi ăn xong sáu khúc xương đó thì mình có thể đánh bại được ông ta hay không.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Lê Văn Vân cũng muốn thử một lần.
Mối thù của Đường Đường không thể đợi quá lâu.
Ba người quan trọng nhất trong trận chiến đó là Bùi Nghênh Tùng, Lâm Thiếu Hoa, dòng họ Demps.
Lâm Thiếu Hoa đã chết, còn Bùi Nghênh Tùng lại đang ẩn náu, rất khó để tìm thấy anh ta, mà Demps vẫn còn ở nơi đó.
Trên thực tế, Lê Văn Vân thực sự biết rằng ngay cả khi anh có bằng chứng thì cũng sẽ rất khó để xử phạt Demps một cách quang minh chính đại, địa vị của ông ta ở Europa quá cao, địa vị của ông ta trong Người Gác Đêm cũng rất cao.
Là người nhận được huân chương Tinh Diệu thế hệ đầu tiên, Demps có một vị trí quan trọng trong toàn bộ thế giới Người Gác Đêm.
Ngay cả khi có bằng chứng, khả năng cao là cuối cùng chuyện lớn sẽ hoá nhỏ…
Nhưng đây không phải là những gì Lê Văn Vân muốn nhìn thấy.
Anh vừa suy nghĩ vừa bưng ly cà phê lên uống từng ngụm từng ngụm.
Bên cạnh, cùng với anh đang uống cà phê là Long Nhã Lâm với sắc mặt từ từ càng ngày càng đỏ bừng, thậm chí hơi thẹn thùng.
Lê Văn Vân thở dài đóng chiếc hộp lại, cũng không vội hấp thu ngay, anh dự định ngày mai đợi Long Nhã Lâm đi rồi mới hấp thu khúc xương, sau đó mới xông vào đầm rồng hang hổ mà Lý Đông Dã đã thiết lập ra.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Lê Văn Vân cảm thấy thân thể hơi khô nóng, trong lòng bắt đầu thấy khó chịu, trong đầu cũng có loại cảm giác không tỉnh táo.
Anh cảm giác được thân thể của mình có gì đó không ổn, nhìn về phía Long Nhã Lâm bên cạnh, phát hiện cả khuôn mặt của