Đúng vậy, Lê Văn Vân nở một nụ cười âm hiểm!
Thực tế thì, sở dĩ anh không chọn ra đòn bằng cú đánh cuối cùng là vì anh cảm nhận được một số thay đổi bất thường.
Ngay lúc này đây, cơ thể anh đã cực kỳ suy nhược rồi, di chứng của việc năng lượng điên cuồng tuôn ra lúc gần chết là quá lớn.
Vốn dĩ anh đã có tính toán sẵn từ trước, đó là dựa vào khoảng thời gian cuối cùng này để đổi thêm một mạng người nữa bên đối phương, tốt nhất là một trong hai người Lý Đạo Nhiên hoặc là Lý Phong.
Về phần Lý Hàng, ông ta là sự lựa chọn thứ ba của Lê Văn Vân!
Bởi vì Trần Hi là con gái Lý Hàng, là con gái ruột ông ta!
Đương nhiên, nếu có thể, Lê Văn Vân chỉ ước mình có thể tiêu diệt toàn bộ đám người nhà họ Lý này.
Nhưng tình hình hiện tại anh chỉ có thể đưa ra một sự lựa chọn, mà vì mối quan hệ với Trần Hi, nên anh đã để Lý Hàng trở thành sự lựa chọn cuối cùng của mình.
Có điều, ngay khoảnh khắc anh muốn ra tay, anh lại cảm nhận được gì đó, bên dưới đống đổ nát này, dường như có thứ gì đó, mà thứ đó đang hướng về phía anh vọt tới, anh cảm nhận được, đó chính là xương rồng!
Đúng rồi, trận đánh đấm trước đó của bọn họ, anh nhớ xương rồng được đặt trên bàn, sau đó cái bàn bị Vân Đạo Tử tức tối lật tung, vậy nên xương rồng cũng theo đó mà rơi xuống đất.
Lê Văn Vân có thể hấp thụ xương rồng, điều này chắc chắn có liên quan đến dòng máu đang chảy trên người anh.
Anh bị đánh ngã trên đống đổ nát ngổn ngang này, máu từ vết thương chảy ra rồi thấm xuống nền đất, rồi chảy đến chỗ xương rồng.
Và dường như nó đang cố hết sức mình chui ra khỏi mặt đất, bay tới hòa làm một với cơ thể anh.
Có lẽ… Đây chính là cơ hội cuối cùng để anh lật ngược ván cờ!
Trước tình hình này, anh lựa chọn từ bỏ cơ hội phản kích cuối cùng của mình, sau đó ngồi chổng mông xuống.
Mặc dù hiện giờ cơ thể anh đang dần suy yếu, miệng vết thương trên cơ thể khiến anh rất đau, nhưng Lê Văn Vân vẫn tận lực dùng mông mình gia tăng lực kéo với xương rồng, hy vọng có thể chảy thêm một chút máu nữa, chỉ cần máu được chảy thêm chút nữa thì có lẽ xương rồng sẽ hấp thụ được, và nhanh chóng chui từ dưới mặt đất lên.
Cách đó không xa, đám người Lý Đông Dã thấy Lê Văn Vân đang ngồi ôm mông dưới đất, cơ thể thì không ngừng suy yếu, lúc này họ mới khẽ thở phào một hơi!
Lý Đông Dã xoay người, nhìn lướt qua Lý Phong bằng ánh mắt hung hăng, sau đó mở miệng từ tốn nói: "Đạo Nhiên, sau khi trở về lập tức cắt chức vị chủ tịch của Lý Phong, nhà họ Lý này, giao cho Lý Hàng đi!"
Nét mặt Lý Phong thay đổi hoàn toàn!
Hiện tại ông ta phụ trách hầu hết các bộ phận lớn sản nghiệp của nhà họ Lý, mặc dù ba anh em họ phân công quản lý ba bộ phận khác nhau, nhưng với hai bộ phận đó ông ta vẫn có sự tác động nhất định, nhưng hiện tại, dựa theo lời nói của Lý Đông Dã thì dường như muốn cho ông ta mất hết tất cả!
“Ông ơi, là vì cháu không còn cách nào hết mà, nếu lúc ấy cháu không đẩy Lý Lợi ra thì cả hai sẽ phải chết." Lý Phong vội vàng giải thích.
“Mày có thể chủ động tiến lên, tự hy sinh thân mình để cứu em trai mày, dù gì đó cũng là em ruột mày đấy." Lý Đông Dã thở dài một hơi, sau đó lắc lắc đầu, quay người nhìn về phía Lê Văn Vân!
“Cậu mạnh hơn so với tưởng tượng của tôi đấy." Lý Đông Dã nói với giọng hờ hững: "Thảo nào người dám một thân một mình mò tới chỗ này.
Nếu không phải hôm nay lão Vân cũng có mặt ở đây thì khéo nhà họ Lý chúng tôi sẽ bị diệt vong ngay tại chỗ này mất."
Lê Văn Vân cười nhạo một tiếng, anh không trả lời!
“Quỳ xuống nói xin lỗi đi, mau nói xin lỗi với Đạo Nhiên nhanh, không có chuyện tôi bỏ sức đánh đấm vô ích được, xin lỗi đi, tôi sẽ cho cậu được chết một cách vui vẻ." Lý Đông Dã nói.
Lê Văn Vân không còn gì để nói nữa, đến mức này rồi mà Lý Đông Dã vẫn còn so đo chuyện đó.
“Có cái gì thì khoe ra hết đi, tôi đây sẵn sàng tiếp đón, đối diện đòn đánh mà bố mày khẽ nhăn mày một cái thôi thì, con mẹ nó nhé, tôi nhận ông làm ông." Lê Văn Vân khinh thường lên tiếng.
“Lão Lý." Vân Đạo Tử nói: "Kết thúc nhanh đi, kẻo lỡ Người Gác Đêm tìm đến đây thì lúc ấy sẽ khó nói chuyện lắm."
Lý Đông Dã cau mày, sau đó ông ta thở hắt một hơi, nói: "Thôi!"
Dứt lời, ông ta bước từng bước tới gần chỗ Lê Văn Vân!
Quải trượng kiếm dài trong tay ông ta chỉ thẳng vào Lê Văn Vân.
“Đáng tiếc cho cậu!” Ông ta thở dài một hơi.
“Các người… Thật sự nghĩ rằng có thể giết được tôi sao?" Ngay lúc ông ta sắp ra tay, một nụ cười bỗng được phác họa trên mặt Lê Văn Vân.
“Hử?” Lý Đông Dã cau mày, ông ta nói: "Năng lượng điên cuồng tuôn ra lúc gần chết của Người Gác Đêm, một khi đã sử dụng hết, trong cơ thể sẽ không còn bất cứ nguồn năng lượng nào nữa, thậm chí còn không sống nổi mấy ngày, vậy thì cậu còn gì để lật ngược ván cờ này đây?"
“Người bình thường sử dụng hết năng lượng điên cuồng tuôn ra lúc gần chết đúng thật là sẽ không sống nổi mấy ngày." Lê Văn Vân nhếch miệng nói: "Đáng tiếc, ông đây không phải người bình thường!"
“Xương tới!" Anh rống một tiếng to!
“Ầm!”
Ngay thời khắc này, một âm thanh vang trời bỗng vang lên, từ trên đống đổ nát kia, ba mảnh xương cốt bất ngờ chui từ dưới đất lên.
“Lão Lý, ra tay mau!" Lúc này, sắc mặt Vân Đạo Tử đột nhiên thay đổi!
“Xương rồng!" Lý Đông Dã cũng không ngoại lệ, nhìn cảnh này mà lạnh sống lưng.
Với năng lực hiện giờ Lê Văn Vân đã ngang tài ngang sức đấu tay đôi với hai người họ rồi, nếu anh lại tiếp tục hấp thụ ba mảnh xương rồng đó thì sẽ đạt tới cấp độ nào chứ? Bọn họ có nghĩ cũng không nghĩ ra nổi.
Nét mặt Lý Đông Dã thay đổi hoàn toàn, ông ta không dám chần chờ thêm giây nào nữa, nhấc kiếm đâm thẳng về phía Lê Văn Vân.
“Vù vù!”
Nhưng đúng thời khắc này, ba mảnh xương rồng đã nhập vào cơ thể Lê Văn Vân, mà bản thân anh cũng hoàn toàn thả lỏng người, để ba mảnh xương rồng dễ dàng thâm