Giọng nói của Lê Văn Vân rất lạnh lẽo.
Đúng vậy, anh truyền đạt mệnh lệnh là giết ngay tại chỗ.
Thậm chí anh còn chẳng thèm đàm phán với đối phương, giống như trước đó anh đã nói với Lâm Chí Viễn.
Cho dù đối phương là Phất Lai thì sao chứ?
Vợi chồng Lại Tuấn bị bắt cóc, Lại Dĩnh còn bị đá vào ngực, trong lòng anh sớm đã cực kỳ phẫn nộ rồi.
Lần này anh quay về thành phố này là muốn khiêm tốn một chút, nhưng dù anh khiêm tốn đến đâu đi chăng nữa thì anh cũng phải bảo vệ những người ở xung quanh mình.
Bây giờ mấy người Hoàng Thi Kỳ không có bất kỳ manh mối gì, còn bản thân anh thì không thể nào khôi phục lại chân khí, trong lòng anh vốn đã tích tụ chút cảm xúc rồi.
Không ngờ lần này người của Phất Lai lại vô duyên vô cớ bắt cóc mấy người dân nghèo bình thường, vì thế trong lòng anh đã sớm nổi giận rồi.
Lê Văn Vân vừa truyền đạt mệnh lệnh, Cố Bạch với tính khí nóng nảy đã sớm không thể chịu đựng thêm nữa, anh ta dứt khoát cầm dao xông tới, chẳng nói chẳng rằng đã vung đao chém đứt cổ họng người đang ngậm điếu thuốc kia.
“Bịch!”
“Bịch!”
“Coong!”
Người của đối phương cũng không ngờ rằng mấy người Lê Văn Vân lại xông tới chém giết, nên nhất thời nổi giận.
Bọn họ là ai cơ chứ? Bọn họ là người của Phất Lai, ở khu Tây này, ai dám trêu chọc bọn họ cơ chứ? Vậy mà bây giờ lại có người xông vào chém người, khiến bọn họ nhất thời nổi giận.
Mà đám người này đều không có đỉnh cấp, cho nên trong mắt mấy người Lê Văn Vân, bọn họ hoàn toàn là một đám người ô hợp mà thôi.
Tiếng đánh nhau ở bên ngoài nhanh chóng thu hút sự chú ý của người ở trong nhà, đúng lúc này, một nam thanh niên bước ra khỏi nhà, vừa đi vừa mắng: “Mẹ kiếp mấy người đang làm gì đấy? Ồn ào quá đi mất...”
Anh ta vừa đi tới cửa thì nhìn thấy một đống thi thể nằm dưới đất, con ngươi của anh ta bỗng thu nhỏ lại, rồi ngước mắt lên nhìn về phía đám người Lê Văn Vân đang đứng ở cửa.
Nhất là khi ánh mắt của anh ta nhìn lên người Cố Bạch, sắc mặt anh ta khẽ thay đổi, rồi trở nên lạnh lẽo nói: “Là mày!”
“Nato!” Cố Bạch cũng hơi sửng sốt, rồi giọng điệu thâm trầm nói: “Xem ra bài học lần trước vẫn chưa đủ.”
...
Khu Đông.
Trong một căn biệt thự ở gần khu trung tâm, Lâm Khả Hân đang ngồi trên sofa chơi điện thoại, thật ra cũng không có gì để chơi cả, chủ yếu là gửi tin nhắn với người khác mà thôi.
Chu Linh Linh đang nằm nhoài lên sofa bên cạnh cô ta, vóc dáng hoàn hảo đó trông cực kỳ quyến rũ.
Lâm Khả Hân gửi tin nhắn xong thì nhìn chiếc mông đang vểnh cao của Chu Linh Linh, rồi không nhịn được vỗ vào đó: “Quả nhiên nó cực kỳ đàn hồi.”
Chu Linh Linh trợn mắt nói: “Lâm Khả Hân, cậu đang làm gì đấy?”
Trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Khả Hân nở một nụ cười nói: “Tớ nhìn thấy nó vểnh cao quá nên không cầm lòng được.”
Chu Linh Linh sáng mắt lên, rồi dứt khoát thò tay bóp ngực Lâm Khả Hân: “Vậy tớ cũng không cầm lòng được vì nó quá lớn.”
Trong lúc hai cô gái đang đùa giỡn thì một tiếng ho khan bỗng vang lên.
Hai người sửng sốt, rồi nhìn về phía cửa.
Sắc mặt của Chu Linh Linh đỏ bừng nói: “Chú Lâm, sao chú bước đi mà không có chút tiếng động nào vậy?”
Gương mặt xinh đẹp của Lâm Khả Hân cũng đỏ bừng, hơi oán giận nói: “Bố, sao bố không đi tới tổng bộ mà chạy tới đây làm gì ạ?”
Lâm Chí Viễn ho khan nói: “Bố không nhìn thấy gì cả.”
“Xí!” Hai cô gái cùng đồng thanh.
Lâm Chí Viễn thở dài nói: “Haizzz, bố tới là để nói hai đứa biết, người trông rất giống vị kia đã xảy ra chuyện rồi, kể cả mấy người Cố Bạch.”
“Bọn họ làm sao thế ạ? Con phố của bọn họ lại bị người khác tới khiêu chiến nữa ạ?” Chu Linh Linh nói: “Không phải chứ, bây giờ con phố của bọn họ đã được đứng dưới danh nghĩa của Phúc Thanh Hội chúng ta, chẳng lẽ là người của hai thế lực khác sao?”
“Không phải.” Lâm Chí Viễn thở dài nói: “Chắc hai đứa cũng biết, bọn họ đang sống ở khu ổ chuột.
Lúc bọn họ mới đi tới thành phố này, là một cặp vợ chồng sống ở khu dân nghèo đã thu nhận bọn họ.”
“Đúng vậy, sao thế ạ?” Lâm Khả Hân hỏi.
“Hôm nay không biết cặp vợ chồng đó bị làm sao, hình như hai người đó đã trêu chọc người của Phất Lai, nên bị dẫn tới chỗ của Phất Lai rồi, bọn họ nhờ bố tìm người giúp bọn họ, sau đó bọn họ xách dao...!đi qua đó chém giết rồi.” Lâm Chí Viễn nói.
“Cái gì?” Hai cô gái nhất thời kinh ngạc đến biến sắc.
“Bọn...!bọn họ đi tới chỗ của Phất Lai để chém giết ư?” Chu Linh Linh ngạc nhiên hỏi.
Trên thực tế, sau đó cô ta đã tới quán bar Dạ Sắc mấy lần, cũng từng ôm mộng tưởng, hy vọng Lê Văn Vân là vị lúc trước, nhưng sau đó cô ta lại cực kỳ thất vọng, ngoài việc Lê Văn Vân có vẻ ngoài giống hệt vị kia thì hoàn toàn không có vẻ ngang ngược giống như lúc trước.
Anh vẫn yêu tiền như mạng, có người cho tiền boa là cười ra mặt, vì thế cô ta còn cố ý mời người khác tới thử nghiệm anh.
Theo cô ta thấy, Lê Văn Vân là người cực kỳ hèn mọn, không hề có bản lĩnh, nhát như thỏ đế, yêu tiền như mạng.
Thế mà bây giờ Lâm Chí Viễn lại nói cho bọn họ biết, mấy người Lê Văn Vân cầm dao đi tới địa bàn của Phất Lai để chém giết.
“Nói tới chuyện này cũng rất kỳ lạ.” Lâm Chí Viễn nói: “Đa số tiểu đội của bọn họ đều là cao thủ, nhưng hình như lại nghe theo Lê Văn Vân răm rắp.
Thậm chí bố còn nghi ngờ cậu ta chính là vị kia, nhưng tiếc là