Bà ta hoàn toàn không có ý để ý đến Hodges, điều này khiến Hodges có chút ngượng ngùng, nhưng sau đó ông ta lại mỉm cười và không nói thêm gì nữa.
“Bà đi lên trước đi!” Lê Văn Vân nói: “Hodges, sắp xếp cho bà ta lên chiếc du thuyền!"
Hầu hết những người của Đao Ba được sắp xếp trên con du thuyền lớn đầu tiên, trong khi Lê Văn Vân và những người khác thì dự định lên con du thuyền thứ hai.
Tất nhiên, hai con du thuyền sẽ cùng nhau khởi hành và cùng nhau đi đến đích.
Doãn Nhu gật đầu, sau đó bà ta cúi đầu chào Minh Sùng và nói: "Tạm biệt, ngài Minh!"
Vẻ mặt của Minh Sùng vẫn tương đối bình tĩnh, anh ta cố gắng hết sức để nặn ra một nụ cười, sau đó nói: "Đừng gây chuyện, nếu không tôi sẽ đích thân tới gặp bà."
Doãn Nhu khẽ gật đầu nói: "Yên tâm đi, không có chuyện đó đâu.
Tôi chỉ muốn ra ngoài nhìn ngắm thế giới bên ngoài mà thôi, ở nơi này quá lâu rồi."
Minh Sùng khẽ gật đầu.
Dưới sự dẫn dắt của những người của Hodges, Doãn Nhu đi về phía một con du thuyền khác với hơn một trăm người của bà ta.
Chờ họ rời đi, Lê Văn Vân lại nhìn về phía Minh Sùng và nói: "Sau khi tôi rời đi, đám người Khương Vĩ phải giao cho anh rồi."
Minh Sùng gật đầu nói: "Không thành vấn đề!"
Lê Văn Vân lúc này mới nghĩ tới điều gì đó, sờ sờ mũi nói: "Ồ, đúng rồi, Hodges, tôi còn có một chuyện muốn hỏi ông.
Trong mấy người bạn trước kia đến cùng tôi, có hai người, là hai anh em, tên là Phùng Tịnh Vũ và Phùng Cảnh Thiên.
Ông có biết họ ở đâu không?"
Hodges lắc đầu nói: "Thứ cậu muốn lúc đó chỉ là bốn người Khương Vĩ.
Hai người khác thì lúc ấy đã bị chúng tôi đánh ngất rồi, về sau cũng không quan tâm hai tên vô danh tiểu tốt bọn họ nữa, nên không quá để ý.
Có chuyện gì vậy?"
Lê Văn Vân không quá để trong lòng khi nghe những gì ông ta nói.
Sau đó, anh nhìn Hodges, lại nói: "Còn một chuyện khác nữa!"
“Thằng nhóc cậu sao vẫn chưa xong vậy?” Hodges có chút nói không nên lời: "Có gì thì nói nhanh đi, nói xong thì đi nhanh, nhìn thấy cậu là chướng mắt."
Lê Văn Vân từ từ thở ra một hơi, nhìn Hodges với ánh mắt rực lửa: "Tôi từng có một đồng đội, Người Gác Đêm số 69, đến thành phố này khoảng một năm trước.
Ngay lúc đó cậu ấy hẳn là đỉnh cấp, sau khi đến đây, cậu ấy cũng mất tích một cách thần bí.
Ông có biết tin tức của cậu ấy không?”
"Tôi thực sự có thể kiểm soát hầu hết các tin tức ở khu Tội Ác, nhưng cũng chỉ là tương đối thôi, không phải quản lý từng chi tiết.
Một người chết, một người biến mất là chuyện quá bình thường đối với chúng tôi." Hodges nói: "Tôi không nghĩ là mình có quan tâm gì nhiều đến những gì đã xảy ra hơn một năm trước."
Lời nói của ông ta khiến những người khác đều phải nhíu mày.
Ngày càng ít người còn lại trong tiểu đội của họ, nếu họ có thể tìm thấy số 69, đó là điều họ muốn thấy.
Nhìn thấy Hodges phủ nhận, Lê Văn Vân chỉ có thể thở dài trong lòng, sau đó mỉm cười: "Không sao, đưa chúng tôi lên tàu đi!"
Hodges gật đầu và vẫy tay với người quản gia bên cạnh!
Minh Sùng xoay người đi về phía chiếc xe bên cạnh, sau đó anh ta nghĩ tới điều gì đó liền nói: "Tôi sẽ đích thân giao Giản Hưng cho Trác Nhất Minh, cậu yên tâm đi!"
Lê Văn Vân gật đầu, không hỏi nhiều về chuyện của tiến sĩ T, điều này dường như là một điều cấm kỵ.
Bọn họ băng qua bến tàu, trong bến tàu có khá nhiều người đang bận rộn.
Những người này đều là người dưới trướng của Hodges.
Kỳ thật Lê Văn Vân biết rõ dưới Hodges có rất nhiều cao thủ, người dưới trướng của ông ta cũng có cơ hội rời khỏi thành phố, họ sẽ đi ra bên ngoài để mua bán, đi thương nghị và đàm phán, v.v..
Lê Văn Vân được đưa lên du thuyền.
Du thuyền rất lớn và có năm tầng.
Hầu hết người của Doãn Nhu ở tầng một và tầng hai, trong khi Lê Văn Vân và những người khác được sắp xếp ở tầng năm.
Mặc dù tầng này tương đối lớn nhưng chỉ có Lê Văn Vân và nhóm của anh ở, ngoài các thành viên trong tiểu đội, gia đình của Lại Tuấn và Trần Tiêu cũng sống ở tầng này.
Trần Tiêu đã chính thức gia nhập tiểu đội của Lê Văn Vân, chỉ là bây giờ Lê Văn Vân không có biên chế của Người Gác Đêm.
Tất nhiên, Doãn Nhu cũng sống ở tầng này.
Sau khi chọn phòng để ở, Lê Văn Vân đặt đồ đạc của mình xuống và bước lên boong tàu.
Trên bờ, Hodges cùng quản gia của ông ta đứng ở nơi đó.
Ông ta vẫn mang bộ dạng lịch lãm đứng ở nơi đó, chắp tay sau lưng, nhìn về phía boong tàu bên này.
Trên boong của một con du thuyền khác cũng chật cứng người, tất cả đều nhìn về hòn đảo nhỏ, có người phấn khích, có người lo lắng, có người lại có biểu hiện phức tạp.
Bất luận như thế nào, rất nhiều người trong số họ đã sống trên đảo này rất nhiều năm, một số người thậm chí còn sinh ra trên đảo này.
Mặc dù thành phố này tràn ngập bóng tối và giết chóc, nhưng nơi đây, dù sao cũng là quê hương của một số