"Bà Bà? Bà Bà gì cơ?" Lê Văn Vân cau mày hỏi.
"Không phải anh tò mò hoa sen màu tím đó à? Bà Bà ở Hồng Nguyệt là cấp màu tím, bà ta là thế hệ đầu của Hồng Nguyệt, nhưng bây giờ đã không hoạt động rất nhiều năm rồi.” Hồng Mai Quế nói: "Bà Bà là người tốt, anh gặp bà ta rồi thì đừng ra tay, bà ta chỉ muốn nói chuyện với anh thôi."
"Có gì mà nói với tôi chứ?” Lê Văn Vân cau mày nói.
"Tôi cũng không rõ Bà Bà nghĩ gì.” Hồng Mai Quế nói: "Dù gì tôi cũng tin tưởng bà ấy trăm phần trăm, anh đến rồi thì gọi cho tôi là được."
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Được, tôi đến liền."
Hồng Mai Quế liếm môi, làm một động tác quyến rũ nói: "Thế tôi đợi anh nhé!"
"Đệch!” Lê Văn Vân vội vàng dập máy.
Lúc này cả người anh bỗng hơi nóng ran, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh, cả người mới thả lỏng lại.
Anh chuẩn bị một chút, thay đồ, vừa bước ra từ phòng thì đúng lúc cả đám người vừa đi dạo về.
"Bố mẹ, bà ngoại...” Lê Văn Vân mở lời: "E là giờ con phải đi rồi."
"Hả!” Mọi người nhìn anh khó hiểu hỏi: "Sao lại nhanh vậy?"
Cả Liễu Ngọc cũng hơi ngây ra, cô ấy tưởng rằng đám Phạm Nhược Tuyết trên đảo không người kia gặp nguy hiểm gì đó, thế nên Lê Văn Vân phải về gấp.
Cô ấy nhìn Lê Văn Vân khó hiểu.
Lê Văn Vân cười khổ: "Hai tháng này không phải con giúp đi tìm Liễu Ngọc sao? Chẳng quản gì mấy chuyện ở công ty, chi nhánh công ty ở Yên Kinh tệ lắm rồi, thế nên tổng giám đốc Lôi bảo con nhanh chóng sang bên đó, tốt nhất là ngày mai phải đi làm rồi! Tư bản đáng ghét này, chỉ biết vắt kiệt sức người ta thôi."
Nghe Lê Văn Vân nói xong, Lê Cảnh An vội nói: "Lê Văn Vân, sao con nói cấp trên như thế được, tổng giám đốc Lôi giúp chúng ta nhiều như vậy! Vậy con đi đi, chú ý an toàn nhé, lần sau có về thì báo trước một tiếng."
Tào Vân bên cạnh cũng gật đầu nói: "Đúng rồi, Lê Văn Vân, lần sau con về nhớ dắt Tịch Tịch theo, lâu rồi không gặp, nhớ nó lắm.
Thường ngày con cũng đối xử tốt với người ta một chút, cô gái tốt vậy khó tìm lắm!"
Trán Lê Văn Vân đổ mồ hôi, Liễu Ngọc ở bên cạnh cười cười.
Sau đó Lê Văn Vân vội gật đầu nói: "Được, vậy giờ con đi đây, vừa mới đặt vé máy bay xong."
"Em lái xe tiễn anh nhé!” Liễu Ngọc nói.
Lê Văn Vân thấy lạ nhưng cũng không từ chối.
Cô ấy cầm chìa khóa xe của Lê Cảnh An, sau đó hai người lên xe, Liễu Ngọc lái xe đưa anh đến sân bay.
Trên xe, cô ấy hỏi: "Có phải bác sĩ Phạm và mọi người gặp chuyện gì không?"
Lê Văn Vân lắc đầu: "Không có, họ vẫn an toàn, anh có chút chuyện riêng, phải đi Du Châu một chuyến, em đừng nói với bố mẹ anh!"
"Ừm!” Liễu Ngọc gật đầu!
Lê Văn Vân đã đặt vé bay đi Du Châu, vé máy bay nhanh nhất chỉ có khoang hạng nhất, Lê Văn Vân cũng không để ý nhiều, vội vàng đặt luôn.
Rất nhanh đã đến sân bay, Liễu Ngọc dừng xe trước cửa vào, cô ấy không hề đi ngay mà xuống xe đến trước mặt Lê Văn Vân, ôm anh rồi nói: "Anh, phải an toàn trở lại, dắt theo đám bác sĩ Phạm đến thăm em, cũng phải giữ an toàn cho họ!"
Lê Văn Vân xoa đầu cô ấy: "Anh biết rồi, về đi, chú ý an toàn, có chuyện gì thì gọi cho anh!"
Liễu Ngọc buông anh ra, Lê Văn Vân chạy vào sân bay, lấy vé, kiểm vé, lên máy bay!
...!
Lúc Lê Văn Vân đang bay đến Du Châu, ở Europa, trên đảo không người ở gần khu khai hoang thứ hai.
Lúc này ở trên đảo có không ít lều được dựng lên!
Có vài người thích cảm giác đặt chân lên đất nên ngủ trên đảo, đương nhiên cũng có một bộ phận khác thích nghỉ ngơi trên du thuyền!
Lúc này trên tầng năm của du thuyền, Phạm Nhược Tuyết và những người khác đang ngồi ngắm sao.
Vừa đúng lúc điện thoại Phạm Nhược Tuyết reo chuông, cô vội vàng bắt máy: "Đội trưởng Lưu!"
Đúng vậy, Lưu Đại Thuận gọi đến, giọng Lưu Đại Thuận vang lên: "Liên Hợp Quân bên này vừa triệu tập gấp 3000 Người Gác Đêm, bây giờ đang ngồi ba chiếc thuyền khác đến chỗ các cô, nhưng có lẽ chúng không ra tay đâu!"
"Xoạch xoạch xoạch..."
Lúc này bỗng có tiếng động vang lên, Phạm Nhược Tuyết nhìn theo ra ngoài, phát hiện một chiếc du thuyền