“Đại xa, tới làm một điếu đi!” Vẻ mặt Cát Long tràn đầy nịnh nọt.
Mấy người bên cạnh hoàn toàn sững sờ, không dám tin vào cảnh tượng trước mặt.
Ở khu nhà ở nhà họ Đồng này, Cát Long gần như đi nghênh ngang, mặc dù hàng xóm không đánh giá tốt về ông ta, nhưng ông ta thật sự là đại ca xã hội đen ở khu vực này, người bình thường đều không dám trêu chọc ông ta.
Từ khi nào ông ta lại lộ ra vẻ mặt như vậy với người khác?
Bây giờ, ông ta đang nhìn Lê Văn Vân bằng cặp mắt tràn ngập sự sợ hãi.
Hầu Tử cũng ngơ ngác, ngạc nhiên nhìn Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân không nhận lấy điếu thuốc của ông ta, mà chỉ cười híp mắt nhìn Cát Long.
Cát Long khẽ biến sắc, ông ta đặt điếu thuốc xuống bàn, rồi ngẩng đầu túm lấy Hầu Tử, tát thêm hai cái nữa.
Sau đó ông ta lại cầm điếu thuốc lên hỏi: “Đại ca, anh xem đã hài lòng hay chưa?”
Lê Văn Vân khẽ cười nói: "Ông đang làm gì vậy, tôi chỉ không muốn hút thuốc mà thôi, bởi vì tôi hút vào sẽ bị ho."
Cát Long: "..."
Hầu Tử: "…"
Bên cạnh, Doãn Nhu che miệng chứng kiến cảnh này, trên mặt sắp cười tươi như hoa rồi.
Sắc mặt Cát Long hơi tái mét, nhất thời không biết phải làm thế nào.
Lúc này, Lê Văn Vân thấy Hầu Tử đã bị dạy cho một bài học, cũng không muốn so đo quá nhiều, nên xua tay nói: "Ông bảo các anh em của ông lui xuống đi, còn ông ở lại đây, tôi có chuyện muốn hỏi ông một lát."
Cát Long nghe vậy thì rùng mình, ho khan nói: "Đại xa, bây giờ tôi thật sự không còn lừa gạt bẫy người khác nữa."
“Tôi không hỏi ông chuyện đó, ông bảo bọn họ lui xuống trước đi, tôi muốn hỏi ông chút chuyện.” Lê Văn Vân bình tĩnh nói.
Bây giừ Cát Long mới xua tay nói: "Được, các cậu đều lui xuống trước đi!"
Các anh em của ông ta đều không dám lên tiếng, vội vàng rút lui về bàn của mình.
“Ông ngồi xuống đi!” Lê Văn Vân mỉm cười với anh ta.
Cát Long ho khan nói: "Cái đó, tôi đứng là được rồi."
“Trong xã hội ngày nay, ông dám làm những việc phạm pháp như vậy, chẳng lẽ ông không sợ mình sẽ ngồi tù ư?” Lê Văn Vân hỏi.
"Tôi..." Trên mặt Cát Long hiện lên tia lúng túng: "Chắc chắn sau này tôi sẽ không làm nữa, tôi sẽ làm một công dân tốt tuân theo pháp luật."
Tất nhiên Lê Văn Vân sẽ không tin mấy lời nhảm nhí của ông ta, cũng chẳng muốn tranh cãi với ông ta, nên nói: "Tôi muốn hỏi ông một chuyện, năm nay ông bao nhiêu tuổi rồi?"
“Tôi bốn mươi sáu tuổi rồi.” Cát Long vội đáp.
Lê Văn Vân sờ cằm, híp mắt nói: “Bốn mươi sáu à? Vậy chắc ông cũng biết nhỉ, ông có biết ở Du Châu có một gia tộc tên là nhà họ Đồng, từng là gia tộc khá lớn ở khu vực này không?"
"Sao tôi lại không biết chứ? Đại xa, không phải tôi khoác lác với anh, nhưng hồi còn bé, tôi đã lớn lên cùng rất nhiều người trong nhà họ Đồng, sân nhà của bọn họ giống như sân sau nhà tôi vậy, nên hồi bé tôi thường xuyên đi dạo ở trong đó.” Cát Long đập bàn, kiêu ngạo nói.
Lê Văn Vân khẽ híp mắt lại, đồng thời Doãn Nhu đang ngồi đối diện anh cũng hơi biến sắc.
“Nói vậy là ông rất quen thuộc với người nhà họ Đồng à?” Lê Văn Vân cười như không cười hỏi.
“Khụ khụ.” Cát Long vội vàng ho khan đáp: “Cũng không hẳn là quen thuộc, chỉ là hồi còn bé tôi không hiểu chuyện, ở trong khu nhà ở của nhà họ Đồng, nên quen biết bọn họ.
Lúc đó tôi đã làm thuộc hạ dưới quyền bọn họ, giúp bọn họ trông chừng khu vực nào đó.”
Lê Văn Vân thầm nghĩ, quả nhiên, anh liếc nhìn Doãn Nhu, phát hiện Doãn Nhu đang gật đầu với mình.
Năm đó, trăm việc cần làm, nên các nhà quyền thế dính dáng đến mấy tên xã hội đen cũng là chuyện thường tình, kể cả bây giờ nhà họ Lý quyền thế ở Yên Kinh, cũng thường xuyên không từ một thủ đoạn trong lúc làm ăn, do đó việc nuôi dưỡng mấy tên côn đồ cũng rất bình thường.
"Vậy ông có nghe nói người của gia tộc này đã đột ngột biến mất rồi không? Chuyện này là thật hay giả vậy?" Cát Long hỏi.
"Đột ngột biến mất gì chứ? Lúc đó bọn họ đã gặp phải đả kích mạnh mẽ, nên đã trốn trong rừng sâu núi thẳm, xây một căn nhà như tòa lâu đài, trải qua cuộc sống sung sướng hơn bất kỳ ai." Cát Long mắng: “Sau đó bọn họ còn bảo chúng tôi làm tay sai cho bọn họ, mụ nội nó!”
Trong lòng Lê Văn Vân nhất thời chấn động.
Anh không cho rằng nhà họ Đồng biến mất là do bị đả kích mạnh mẽ.
Một gia tộc hàng đầu với sản nghiệp gia tộc khổng lồ như thế, nên bọn họ cần phải phát triển kinh tế trong khoảng thời gian đó.
Lê Văn Vân đoán đó bọn họ lý do khác.
“Nghe giọng điệu của ông, hình như ông biết bọn họ đang sống ở đâu đúng không?” Lê Văn Vân ngạc nhiên hỏi.
"Chuyện này thì