Trong khi Lê Văn Vân đánh giá cô ta, cô ta cũng đang đánh giá Lê Văn Vân.
Kiểu họp hành của Người Gác Đêm như vậy đều được sắp xếp theo thứ tự nhất định, tỷ như Lữ Dương ngồi bên trái Trác Nhất Minh, còn cô gái này ngồi bên phải Trác Nhất Minh.
Điều này có nghĩa là cô gái này chính là Người Gác Đêm số 2.
Thay thế cho vị trí Người Gác Đêm số 2 của Hoàng Thi Kỳ.
Trông bộ dạng cô ta khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, không quá già dặn, chắc cũng tương đồng với Lữ Dương, cũng rất có khả năng là xuất thân từ nhóm người Lữ Dương mà ra.
Đôi mắt cô ta không to lắm nhưng lại vô cùng hợp với gương mặt của cô ta.
Cả người cũng toát ra cảm giác khiến cho người ta lạnh băng, hơn nữa sự lạnh lẽo này khác hẳn với Phạm Nhược Tuyết.
Sự lạnh lùng của cô ta là tỏa ra từ sát khí, dường như muốn ăn xương nuốt thịt người ta vậy.
Lê Văn Vân cau mày, một cô gái như thế mà lại có loại cảm giác này, anh thật sự khó mà tin nổi.
Mặc dù ở trong khu Tội Ác cũng có rất nhiều cô gái như vậy, nhưng trong hoàn cảnh đại đa số mọi người đều được lớn lên ở thời hòa bình, thì lại càng không thể nào có tình cảnh như vậy được.
Thế nên Lê Văn Vân không khỏi nhìn thêm vài lần.
“Lê Văn Vân, đã lâu không gặp cậu, cái tật lần đầu tiên gặp nhau cứ nhìn chằm chằm các cô gái xinh đẹp của cậu vẫn chưa sửa được nhỉ.” Đúng lúc này một tiếng cười khẽ chợt vang lên.
Ở bên phải cô gái lạnh băng kia là một người phụ nữ trung niên đang khẽ bật cười.
Lê Văn Vân nhìn sang phía đó, hơi mỉm cười nói: “Bà đừng có nói linh tinh.”
Nói xong anh lại bĩu môi nhìn về phía Phó Vũ đứng bên cạnh Lữ Dương: “Phó Vũ, cậu đúng là càng ngày càng yếu kém, bị hai đàn em trẻ tuổi vượt mặt thì cũng thôi đi, bây giờ ngay cả thằng đàn bà Lâm Thắng Nam kia cũng vượt qua cậu, thật đúng là mất mặt quá!”
Đúng vậy, người đàn bà này chính là Người Gác Đêm số ba, Lâm Thắng Nam, trước khi Lê Văn Vân mất trí nhớ, bà ta vẫn còn là Người Gác Đêm số 16, không ngờ ba năm trôi qua bà ta đã bò được đến số 3 rồi.
Trên bàn còn có rất nhiều gương mặt quen thuộc, có mới có cũ, đương nhiên rất nhiều người Lê Văn Vân đã từng rất quen thuộc đều đã không còn nữa.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Lê Văn Vân bất chợt nổi lên cảm giác bất đắc dĩ.
Ở Biên giới phía Bắc, chúng ta không biết được khi nào thì Tiêm quỷ sẽ đến, đến sẽ là Tiêm quỷ cấp bậc nào.
Trong cuộc chiến đấu như vậy… Chết trận là điều vô cùng bình thường.
“Đây không phải đại hội ôn chuyện cũ, mau ngồi xuống đi.” Trác Nhất Minh hừ lạnh một tiếng, nói.
Đám người Lê Văn Vân nhíu mày, bọn họ cũng không ngồi xuống bàn mà đi tới vị trí ở bên cạnh ngồi xuống.
Trác Nhất Minh nhướng mày nói: “Này thằng nhóc kia, cậu muốn chọc giận lão già này phải không?”
“Tôi đâu phải Người Gác Đêm, không có tư cách ngồi ở bàn kia.” Lê Văn Vân bĩu môi nói.
“Cậu…” Trác Nhất Minh hừ lạnh một tiếng, đúng lúc này Vương Hồng vội vàng ngăn cản ông ta, đồng thời ngồi xuống cái ghế bên cạnh, nói: “Được rồi, đã đến đông đủ hết rồi, tiểu đội các nơi vẫn đang đóng quân ở bên kia, bây giờ người đến đây đều là hai mươi Người Gác Đêm của chúng ta, cũng là hai mươi tiểu đội mũi nhọn mạnh nhất hiện tại của chúng ta.”
Nói xong ông ta chậm rãi đặt vấn đề: “Tình hình bây giờ, mọi người chắc hẳn đều đã biết rồi, từ sau trận mưa sao băng đầy trời buổi tối nay, mọi người có lẽ cũng đã biết, đây gần như là một lần Tiêm quỷ xâm chiếm với quy mô lớn nhất trong lịch sử của Người Gác Đêm chúng ta, bọn họ đã thành công dừng tại Biên giới phía Bắc.
Căn cứ theo tình báo mà chúng ta hiện tại đang nắm giữ thì do Tiêm quỷ màu vàng thống lĩnh, Tiêm quỷ màu đỏ phải đạt tới chín con…”
“Hít!”
Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều hít ngược một hơi khí lạnh.
“Đương nhiên, mọi người không cần để ý tới màu đỏ.” Lúc này Vương Hồng từ từ nói: “Hiện tại cả thế giới này, người có đủ khả năng chiến đấu tất cả siêu cấp, vứt bỏ khu Tội Ác là Hodges, toàn bộ người khác đều đến Biên giới phía Bắc hoặc là đang trên đường đến Biên giới phía Bắc.”
“Lão già kia, mẹ nó, ông có ý gì hả, ông đây chỉ kém siêu cấp có một chút thôi, đang định thừa dịp đối phó với quỷ đỏ đột phá lên siêu cấp, thành viên tiểu đội tôi cũng đều là những cao thủ đỉnh cao, chúng tôi đối phó với một con quỷ đỏ hoàn toàn không có vấn đề gì.” Lữ Dương mắng.
Tiêm quỷ màu đỏ, mọi người cũng đều gọi chung là quỷ đỏ.
“Cậu không hiểu màu đỏ có ý nghĩa gì đâu, mặc dù là siêu cấp ra tay, hai ba người siêu cấp cũng chỉ có thể đủ giữ chân một tên trong số bọn chúng mà thôi.” Vương Hồng bình tĩnh nói.
Ở bên cạnh, Lê Văn Vân ho khan một tiếng, nói: “À cái gì nhỉ, có vẻ như tôi có thể đánh một mình.”
Lữ Dương bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía anh, nói: “Tôi cũng có thể đánh một mình.”
“Anh ư… Tóc còn chưa mọc hết kia kìa.” Lê Văn Vân bĩu môi nói.
“Tôi…” Lữ Dương tức không chịu được.
Nhưng mà anh ta phát hiện Lê Văn Vân nói ra hình như cũng không có