Nhìn thấy cảnh này, hai mắt Lữ Dương sáng lên, nói: "Đi thôi, chúng ta nhanh qua đó đi!""Lão đại, chuyện này có chút kỳ quái.
Không phải Lê Văn Vân đã từng đề cập tới, chuyện này có thể do người làm sao?" Trương Thiên Thiên nói: "Chúng ta tùy tiện xông vào có thể sẽ gặp nguy hiểm!""Vậy Lê Văn Vân ở bên trong sẽ không có nguy hiểm sao? Anh ta còn không sợ, chúng ta sợ cái quỷ gì." Lữ Dương nói: "Ngoài ra, Lê Văn Vân hiện tại có thể đang chiến đấu kịch liệt bên trong, tôi qua đó, trời giáng chính nghĩa, trực tiếp giải cứu anh ta ra, chẳng phải anh ta sẽ nợ chúng ta một ân tình lớn à, sau này gặp lại anh ta cũng sẽ kém hơn tôi một cấp, thế này kích thích biết bao nhiêu chứ!"“Ý của tôi là, những người khác cũng tới đây hỗ trợ.
Tôi muốn đợi bọn họ đến nơi rồi cùng nhau đi vào, bằng không nếu như chúng ta cũng rơi vào mai phục thì phiền phức lắm.” Trương Thiên Thiên nhắc nhở."Cậu nhát gan thế từ khi nào vậy, cứ đi theo tôi là được rồi, không phải sợ.
Lúc trước có là tình huống tuyệt vọng đến đâu thì chúng ta cũng đi ra được, sợ cái khỉ khô.
Nếu các cậu không đi, một mình tôi đi!" Lữ Dương nói: "Tôi muốn đi chém chết quỷ đỏ, một lần thành danh!"Rõ ràng là Lữ Dương đã hạ quyết tâm.Trương Thiên Thiên biết tính tình của Lữ Dương, rơi vào đường cùng nên nghiến răng nghiến lợi nói: "Được rồi, vậy chúng ta vào đi, thế thì phải nhớ kỹ, cẩn thận một chút, hiểu chưa?"“Tôi biết rồi!” Lữ Dương gật đầu nói, ánh mắt phát sáng.Sau đó, một nhóm bốn người nhanh chóng chạy về phía hẻm núi.…Lúc này trong hẻm núi, Lê Văn Vân dường như có thể dễ dàng xử lý, tuy rằng bị vây trong hoàn cảnh xấu, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa bị thương một chút nào.Khác với những phương pháp chiến đấu trước đây, toàn bộ hành trình anh đều đang đánh một cách kiềm chế.Ngài Mặc khẽ cười một tiếng, nói: "Lê Văn Vân, đừng nghĩ tới việc kéo dài thời gian nữa.
Để tôi nói cho cậu biết, hôm nay toàn bộ đều sẽ không thể tới được.
Chỉ có đội tiên phong của cậu mới có thể tới.
Tôi ước gì bọn họ sẽ tới.""Thật sao?" Lê Văn Vân khẽ cười một tiếng: "Chẳng lẽ ông cảm thấy ông thắng tôi chắc rồi ư?"“Đúng vậy, thắng cậu chắc rồi, làm cạn kiệt chân khí của cậu, bất cứ kẻ nào ở dưới cũng có thể tùy ý giết cậu.” Ngài Mặc cười khinh khỉnh nói: “Cậu nhóc, không cần biết cậu đã từng sống sót trong điều kiện nào, nhưng hôm nay, vận số của cậu đã hết!"Lê Văn Vân cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào ngài Mặc, vừa giễu cợt vừa vung đao: "Tôi đang bảo vệ thế giới này, mà một người như ông, có sức chiến đấu mạnh mẽ lại không dám đối mặt với đám tiêm quỷ này thì cũng thôi đi, nhưng các người vậy mà lại nguyện ý trở thành con chó của bọn chúng, có thể một ngày tôi sẽ chết, nhưng tôi cũng chết trong trận chiến với tiêm quỷ, chứ không phải chết trong tay những người như ông.
Hôm nay, cả ông và Hồng Nguyệt của ông, những người các ông, đều sẽ chết ở đây!"Lê Văn Vân nói, khí thế cả người bùng nổ, hai tay nắm chặt hai mảnh xương rồng.
Anh đang muốn thử hấp thu xương cốt trong lúc chiến đấu.Điều khiến Lê Văn Vân ngạc nhiên là trong trận chiến, khả năng hấp thụ xương của anh rõ ràng là nhanh hơn, dẫn đến việc hao mòn chân khí của anh vốn không còn nhanh nữa.Trong tay anh vẫn còn có hai mảnh xương rồng, đủ để chống đỡ trong thời gian dài!Đương nhiên, chuyện này liên quan đến việc đối phương không hạ tử thủ.
Đối phương cũng không dám dốc hết sức, mấy lão già này đánh nhau đều như vậy, bọn họ đều lựa chọn giữ lại mà đánh.Vì họ sợ chết.Đây đương nhiên là điều khiến Lê Văn Vân rất vui.Mặc dù đây là một âm mưu, nhưng bên cạnh anh có khá nhiều quân bài chưa lật, một siêu cấp như Trần Tiêu là điều đối phương không bao giờ ngờ tới.Lê Văn Vân biết đối phương đang nghĩ gì, họ nghĩ rằng dựa vào một người giữa quỷ đỏ hoặc là ngài Mặc liều mạng với anh, như vậy người còn lại có thể giết chết anh.Nhưng mà...!Lê Văn Vân cảm giác có lẽ mình có thể kìm chân được hai người này.Nếu tất cả những sát thủ từ thẻ đỏ trở lên của Hồng Nguyệt bị giết hết toàn bộ ở đây hôm nay, nó sẽ giúp họ tránh được rất nhiều rắc rối trong tương lai.Vả lại...!Cho tới nay, Lê Văn Vân vẫn còn một lá bài.Đó là Hồng Mai Quế và bà