Phất Lan, thủ lĩnh Người Gác Đêm hệ Europa, cũng giống như Trác Nhất Minh.
Đám người đứng sau lưng ông ta đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong Người Gác Đêm.
Bạch Chiêm Phong – Người Gác Đêm số không hệ Europa.
Đúng vậy, ông ta là người Hoa, nhưng rất nhiều năm về trước đã định cư ở Europa.
Ông ta là người đàn ông trung niên, tầm bốn mươi tuổi, vẻ mặt hướng nội.
Lê Văn Vân đã từng tiếp xúc với người này, nhưng hai bên chưa từng giao đấu, bởi vì bọn họ không phải là Người Gác Đêm cùng thời đại, cũng chưa từng gặp nhau trong thi đấu, hơn nữa dưới tình huống cả hai đều là Người Gác Đêm thì không được đánh nhau.
Lê Văn Vân chỉ tiếp xúc với ông ta một lần duy nhất, đó là khi anh đang chấp hành nhiệm vụ ở Europa, Bạch Chiêm Phong đã phối hợp với anh.
Ông ta là người rất kiêu ngạo.
Gặp ai cũng nhếch mắt lên trời.
Tất nhiên, ông ta kiêu ngạo là do thiên phú của ông ta, nghe nói khi ông ta mười bảy tuổi đã đạt đến trình độ đỉnh cấp, mười tám tuổi đã trở thành người đứng trong top mười của Người Gác Đêm hệ Europa.
Sau đó...!ông ta vẫn luôn mắc kẹt ở đỉnh cấp, bây giờ đã ba mươi mốt năm rồi.
Cho dù ông ta chưa từng đột phá, nhưng niềm kiêu ngạo trong lòng ông ta chưa bao giờ thay đổi.
Lê Văn Vân liếc nhìn ông ta, ông ta cũng đang liếc nhìn Lê Văn Vân, rồi khẽ cau mày.
“Phất Lan, ông đến rồi à?” Trác Nhất Minh lạnh nhạt nói.
Phất Lan – đứng thứ năm trong Thiên Bảng, cao thủ siêu cấp, cũng là thủ lĩnh của Người Gác Đêm hệ Europa.
Ông ta hờ hững liếc nhìn Lê Văn Vân, cười khẩy nói: "Tôi đến rồi ư? Ông hãy hỏi Lê Văn Vân thử xem cậu ta đã làm ra chuyện tốt đẹp gì, còn hỏi tôi đã đến rồi à."
Dứt lời, ông ta chỉ vào người đang quấn băng nằm trên cáng nói: "Hôm nay, đến lượt Người Gác Đêm hệ Europa chúng tôi ra gác cổng, đây là một thành viên trong Người Gác Đêm hệ Europa chúng tôi.
Cậu ta chỉ mới vặn hỏi ở cổng, vậy mà Lê Văn Vân đã ra lệnh cho cấp dưới của mình đánh cậu ta thành bộ dạng này."
"Tôi biết, vì chuyện lúc trước, Lê Văn Vân đã oán hận Người Gác Đêm hệ Europa chúng tôi, cảm thấy chúng tôi đã hãm hại cậu ta.
Về chuyện này thì tôi thừa nhận, tôi cũng tình nguyện xin lỗi cậu ta, nhưng đây là trên chiến trường, vậy mà Lê Văn Vân vẫn làm như thế.
Chẳng phải cậu ta đang gây xích mích giữa hai hệ chúng ta à?" Phất Lan lạnh lùng nói: "Trác Nhất Minh, ông phải cho tôi một lời giải thích."
Trác Nhất Minh nhìn Lê Văn Vân, Lê Văn Vân hờ hững nhún vai, rồi nhìn Phất Lan nói: "Ông bảo tôi cho ông một lời giải thích à? Ông muốn giải thích thế nào? Nếu không thì chúng ta luyện tập nhé?"
Phất Lan nhất thời sửng sốt, ông ta nhìn Lê Văn Vân, hơi thẹn quá hóa giận nói: "Lê Văn Vân, cậu đừng có mà quá đáng, hay Người Gác Đêm hệ Hoa các cậu thật sự muốn thống nhất Người Gác Đêm?”
Trác Nhất Minh nghe thấy câu này thì mí mắt bỗng giật mạnh, từ từ đứng dậy nói: "Phất Lan, ông hãy lặp lại câu ông vừa mới nói một lần nữa xem!"
Phất Lan khẽ biến sắc, vội nói: "Tôi chỉ hơi tức giận thôi, câu nói này không đúng cho lắm, nhưng hôm nay cấp dưới của tôi đã bị thương, ông phải cho tôi một lời giải thích."
Sắc mặt của Lê Văn Vân cũng cực kỳ khó coi, anh đang ngồi trên ghế sofa, nhìn chằm chằm Phất Lan nói: "Ông cứ việc nói ra đi, ông muốn tôi phải làm thế nào?"
“Rất đơn giản!” Phất Lan sa sầm mặt nói: “Nếu người của cậu đã đánh người của tôi, vậy thì tôi cũng muốn người của cậu bước ra, bị đánh y như vậy, bằng không tôi không thể nào giải thích với cấp dưới của tôi.”
Lê Văn Vân nghe đến đây thì cười chế giễu: "Ông có giải thích hay không đếch liên quan gì đến tôi, tốt nhất là trước khi tôi nổi nóng, ông hãy cút ra khỏi đây, bằng không ông đây cũng sẽ đánh ông thành bộ dạng này."
Bạch Chiêm Phong ngước mắt lên nói: "Lê Văn Vân, có phải cậu cảm thấy Trác Nhất Minh là Người Gác Đêm hệ Hoa các cậu, nên cậu có thể coi trời bằng vung, bây giờ cậu muốn gây xích mích nội bộ đúng không?"
“Vậy thì sao?” Lê Văn Vân khinh bỉ nhìn ông ta nói: “Ông định so tài với tôi à? Ông đây đang ngồi ở đây này, ban nãy ông đây còn sử dụng Tần Tử Cuồng Dũng, bây giờ ông lại muốn đến đây đánh tôi, nếu ông đây không đánh chết ông thì tôi sẽ theo họ ông."
Khóe miệng của Bạch Chiêm Phong khẽ co quắp, trước mặt Lê Văn Vân, lòng kiêu ngạo của ông ta chẳng là cái thá gì.
Đúng lúc này, Lê Văn Vân cười khẩy nói: "Trước khi mấy người đến gây sự, hãy mở miệng hỏi mấy người gác cổng của các ông thử xem, tại sao