"Giết!"
Tiếng la hét từ khắp núi non và đồng bằng vang lên, hai luồng xối xả từ lưng chừng núi va vào nhau, Lê Văn Vân một mình xông vào trận doanh của những con tiêm quỷ.
Ba con tiêm quỷ nhanh chóng bao vây Lê Văn Vân, phía sau anh là hai đội hình siêu cấp theo sát.
Bọn họ dẫn đi hai con tiêm quỷ màu đỏ.
Cùng lúc đó, Doãn Nhu lao lên, móng vuốt níu lấy một con tiêm quỷ màu đỏ, sau khi thu hút sự chú ý thì nhanh chóng kéo nó đi.
Đúng vậy, đây là chiến thuật của Người Gác Đêm!
Những con tiêm quỷ này rõ ràng có một chiến lược tấn công kết hợp, vây hãm và tiêu diệt rõ ràng là phi thực tế.
Vả lại điều mà Người Gác Đêm giỏi nhất là chiến đấu theo từng đơn vị riêng biệt, tiến hành chiến đấu theo từng nhóm nhỏ!
Rõ ràng là không phải là một cách tốt khi dồn mười vạn Người Gác Đêm thành một đống, vì vậy kế hoạch của họ là mở rộng toàn bộ chiến trường, chia để đánh, chia chiến trường thành các chiến trường nhỏ, sau đó chia nhỏ và phá vỡ chúng!
Hầu hết các đội tinh nhuệ phải đối phó với tiêm quỷ màu đỏ.
Tuy nhiên vẫn được chia thành một đội tinh nhuệ mười người để chiến đấu và di chuyển nhằm hỗ trợ hơn một ngàn tiểu đội bình thường.
Nhưng đây kỳ thật cũng chỉ như muối bỏ biển.
Mặc dù là đội quân tinh nhuệ, song bọn họ cũng không có năng lực giải quyết tiêm quỷ màu lam trong nháy mắt, cũng phải mất rất nhiều thời gian!
Và đội bình thường chắc chắn sẽ phải hy sinh một số khi đối phó với tiêm quỷ.
Có thể thấy trước rằng trong trận chiến này, rất nhiều Người Gác Đêm sẽ đổ máu!
Khó khăn nhất đương nhiên chính là các đội tinh nhuệ.
Số lượng đội tinh nhuệ cũng không nhiều, trên thế giới chỉ có hơn một trăm đội tinh nhuệ.
Và những đội tinh nhuệ này sẽ kéo chân ba con tiêm quỷ màu đỏ.
Lê Văn Vân dẫn ba con tiêm quỷ màu đỏ và đưa chúng vào vòng vây của đội tinh nhuệ.
“Bao vây, bao vây!” Phía dưới, Lâm Thắng Nam rống to.
Bà ta có đầu tóc ngắn, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn.
Sau khi bọn họ vây lại, Lê Văn Vân liền hướng sự chú ý của mình sang chỗ khác.
Con tiêm quỷ đỏ duy nhất đang tự do di chuyển, anh hét lớn: "Phó Vũ, tôi sẽ sớm qua giúp các anh giải quyết, giữ chân một thời gian nhất định cho tôi.
Ngoài ra, chỉ cần giữ chân, đừng liều mạng với bọn chúng.
Với năng lực hiện tại của các anh rất khó có thể phá vỡ phòng ngự của tiêm quỷ màu đỏ!”
“Tôi biết rồi!” Phó Vũ hét lên.
Cơ thể Lê Văn Vân bùng nổ chân khí, anh lao về phía con tiêm quỷ màu đỏ đang di chuyển tự do, nhưng kẻ địch đã xông thẳng vào doanh trại của đội thường, đã chém gục hàng chục thành viên của đội thường rồi!
Trái tim của Lê Văn Vân đau đớn, nhưng đây là chiến tranh.
Chiến tranh, nghĩa là chết chóc.
"Nhược Tuyết Trảm!"
"Xiu!"
"Xiu!"
Lê Văn Vân lao tới, vung vẫy song đao, bổ một đao về phía tiêm quỷ màu đỏ.
"Keng!"
Tiêm quỷ màu đỏ phản ứng nhanh chóng, nó giơ đao lên định ngăn cản.
Nhưng lúc này, vì bộ đồ chiến đấu mới nên Lê Văn Vân đã có bước nhảy vọt về chất.
Nếu trước đây anh đối mặt với kẻ có cấp bậc như Demps, tức là cấp độ của tiêm quỷ màu đỏ, những gì anh có thể làm là trấn áp, phải mất rất nhiều thời gian để giết, thì với bộ đồ chiến đấu mới, anh có một lợi thế khác lớn khi đối mặt với tiêm quỷ màu đỏ.
Anh chém một đao, tiêm quỷ màu đỏ trực tiếp bay trở về.
Nhưng Lê Văn Vân không buông tha, nhún chân nhảy lên.
"Điệp Lãng Đao Pháp!"
Anh gầm lên giận dữ, chân khí dồi dào rơi xuống từ trên không.
Tiêm quỷ màu đỏ kháng cự, cơ thể Lê Văn Vân lộn nhào! Anh tung ra đao thứ hai.
Ngay sau đó là đao thứ ba.
Đao thứ tư.
Đao sau lại nhanh mạnh hơn đao trước, như con sóng này đến con sóng khác!
Ở trên, tiêm quỷ màu vàng nhìn xuống, nó nhìn chằm chằm vào Lê Văn Vân và phát ra âm thanh khưa khưa, như thể đang nói chuyện vậy.
Ở phía dưới, trên mặt Trác Nhất Minh khẽ nở một nụ cười.
“Sao vậy?” Vương Hồng hỏi.
"Thằng nhóc này không tồi, đối mặt với tiêm quỷ đỏ, nó đã có năng lực nghiền ép rồi.
Cho cậu ta thêm vài năm, nhất định cậu ta sẽ có cơ hội đạt tới trình độ của tôi, có thể chịu trách nhiệm với thế giới này." Trác Nhất Minh cười nói: "Sau khi tôi chém ra một đao này, cậu ta cũng có cách đối phó với những con tiêm quỷ màu đỏ khác, lần này hẳn là có thể tiếp tục phòng thủ."
Vương Hồng cười nói: "Cậu ta vốn là người mà chúng ta xem trọng nhất mà.
Không có gì đáng ngạc nhiên khi cậu ta có thể làm được tất cả những điều này.
Chỉ tiếc là tổn thất lần này nhất định là rất nặng nề.
Thật đáng tiếc, nếu để đám Minh Sùng ra tay, dựa vào con át chủ bài đó, tổn thất của chúng ta lần này sẽ rất nhỏ.
Khu Tội Ác và Hodges, sau trận chiến này, cũng đã đến lúc phải tìm cách giải quyết.
Khi xây dựng Khu Tội Ác là muốn khống chế người của thế giới ngầm.
Bây giờ nhìn lại có vẻ hơi quá mức.
Đây là một thế lực