Sự lạnh lẽo bao trùm đôi mắt Lê Văn Vân.
Hiện tại mấy người này chống đối ở đây, vậy đồng nghĩa với việc Người Gác Đêm bên kia đã bỏ mạng nhiều hơn, đây là một phản ứng dây chuyền, nếu bọn họ không chống đối, thì với thực lực của Đỗ Tắc Thành chắc chắn đã giải quyết xong đám tiêm quỷ đỏ này.
Sau đó, mang ba con tiêm quỷ màu đỏ còn lại đi, đội quân tiên phong sẽ không cần phải tiếp tục dây dưa với tiêm quỷ màu đỏ nữa, bọn họ không cần bỏ mạng quá nhiều, mà ngược lại, bọn họ có thể chiến với những con tiêm quỷ màu lam bình thường, và cán cân của cuộc chiến tranh này sẽ hoàn toàn nghiêng về một phía.
Và như vậy, số người phải bỏ mạng của Người Gác Đêm sẽ trở nên rất ít!
Nhưng hiện tại, đám người kia lại chống đối, cho dù bọn Lê Văn Vân có kéo hai tiêm quỷ màu đỏ đi, thì áp lực đè lên vai đội quân tiên phong quả thật sẽ giảm bớt rất nhiều, nhưng mà… Như vậy vẫn chưa đủ! Bởi vì sự tồn tại của mỗi con tiêm quỷ màu đỏ vẫn sẽ gây nên áp lực của đội quân tiên phong.
“Ông đây nhớ kỹ các người rồi.
” Lê Văn Vân từ từ thở hắt ra một hơi, đôi mắt ánh lên sự lạnh lẽo quét quanh bốn phía!
Chu Diệu Khôn, Ôn Uẩn, đạo trưởng Tử Liên, ngoài ra còn có một siêu cấp nước ngoài tên Demps Luis.
Anh ta xuất thân là Người Gác Đêm hệ Mỹ, Lê Văn Vân khắc sâu dáng vẻ của bốn người bọn họ vào trong bộ não mình, anh nghĩ Người Gác Đêm mình bảo vệ thế giới, bao gồm cả người nhà của nhóm người này, gia tộc của bọn họ, mà bọn họ… Ngay lúc nước sôi lửa bỏng này, họ lại ngang nhiên cầm một con dao đâm thẳng vào lưng Người Gác Đêm.
Anh từ từ thở hắt ra một hơi, không kịp nghĩ thêm gì nhiều nữa, lao thẳng về phía đám người Lâm Thắng Nam và Phó Vũ, đồng thời há miệng gào lớn: “Các người mau lui lại, đám tiêm quỷ đỏ này cứ giao cho tôi, mau đưa những người còn sống sót xuống dưới chân núi chữa trị nhanh.
”
Lâm Thắng Nam và Phó Vũ gật đầu, Phó Vũ chỉ huy Người Gác Đêm hệ Hoa, bắt đầu đưa người đi cứu trị, mà cô gái với vẻ ngoài lạnh lùng kia, lúc này trên người cô ta xuất hiện những vết thương rươm rướm máu, sau khi tiêm quỷ đỏ bị đưa đi, cô ta quỳ nửa người trên mặt đất, dựa vào cây kiếm dài trong tay mới có thể gắng gượng đứng nổi!
Hiện tại cô ta là Người Gác Đêm số hai, là một thiên tài siêu cấp, và cũng là Người Gác Đêm hệ Hoa, chỉ đứng sau Lữ Dương.
“Lộ Lộ, mau xuống điều trị vết thương cùng chúng tôi!” Lâm Thắng Nam vội vàng chạy tới nói.
Người con gái có tên Lộ Lộ kia khẽ lắc đầu, cô ta sờ sờ miệng vết thương vẫn đang rỉ máu của mình, tiếp tục đứng lên nói: “Tôi vẫn còn chiến đấu được!”
Lúc này, Lê Văn Vân vừa tung một đao chém chết một con tiêm quỷ màu đỏ bỗng xoay người nói với cô gái nọ: “Chỉ có sống sót, mới có thể tiếp tục chiến đấu với nhiều tiêm quỷ hơn!”
Cơ thể Lộ Lộ hơi run rẩy một chút, cô ta ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lê Văn Vân một cái, mà sau khi câu nói của Lê Văn Vân vang lên, trong đôi mắt cô ta thoáng hiện lên một tia kỳ dị, sau đó, cô ta từ từ thở ra một hơi, nhìn theo bóng dáng Lê Văn Vân nói: “Sớm hay muộn cũng có một ngày, tôi đạt tới trình độ này của anh ấy, giết chết thật nhiều tiêm quỷ!”
“Ừm, để tôi đưa cô đi xuống trước.
” Lâm Thắng Nam nói: “Phó Vũ, cậu đi chi viện cho bên tiêm quỷ đỏ bên kia đi, bên này để tôi đưa người bệnh xuống trước!”
Bà ta nhìn hàng loạt đồng nghiệp của mình ngả rạp trên mặt đất, trong lòng chua xót không thôi, nhưng thời gian sẽ không đợi bà ta, bà ta thậm chí còn không có thời gian để thương tiếc cho những người này, chỉ còn đủ sức dìu các đồng đội bị thương của mình xuống, sau đó lại phải quay lại chiến trường lần nữa!
Lâm Thắng Nam xoa xoa máu loang lổ trên mặt, người của tổ chức khiêng người bị thương trên lưng, nhanh chóng chạy xuống dưới chân núi.
Mà ở bên phía kia, tổ chức Người Gác Đêm siêu cấp cũng đã tiên tiêm quỷ cụ màu đỏ thứ hai đi.
Ở bên cạnh, Đỗ Tắc Thành nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của ông ta khó coi đến cực điểm, ông ta cắn răng nói: “Vì hành động của các người, các người có biết sẽ có biết bao nhiêu Người Gác Đêm phải bỏ mạng không? Không chỉ có mình tôi nhìn ra chuyện này, đến Lê Văn Vân cũng có thể nhìn ra được, Trác Nhất Minh bên dưới cũng có thể nhìn thấy, loại người như các người, tốt nhất đừng có bén mảng tới đây, Trác Nhất Minh cũng được, Lê Văn Vân cũng được, bọn họ đều là những người ôm thù trong lòng, hiện tại các người dám ngang nhiên làm ra loại chuyện này, bọn họ chắc chắn sẽ khắc sâu trong đầu.
”
Mấy người kia rơi vào trầm mặc.
Lúc này, trên mặt đạo trưởng Tử Liên xuất hiện nụ cười âm hiểm, ông ta mở miệng nói: “Đỗ Tắc Thành, ông đừng có lấy chuyện này ra để dọa chúng tôi, chúng tôi đã dốc hết toàn lực rồi, nhưng kết quả thì vẫn vô dụng, chúng tôi cũng hết cách, thay vì chúng tôi cứ ở đó ôm chân đám