Dù sao Lưu Giai cũng là người có tiếng tăm, để tránh không gây xôn xao, cô đã được sắp xếp ở lại Nông Gia Nhạc này.
Lê Văn Vân và Lưu Giai hàn huyên một lúc, sau đó, anh đi theo người ta quay về khách sạn.
Tiếp theo, anh chỉ việc chờ đến ngày mai để giải quyết chuyện tập đoàn Hãn Vũ, sau đó mới yên tâm chờ đến khi hôn lễ của Lý Thu kết thúc.
Ngày hôm sau, khi Lê Văn Vân vừa tỉnh ngủ, anh đã nhận được tin nhắn của Tô Tín gửi tới, trong tin nhắn có nói, Tô Tín đã hẹn nhóm Xa Chấn Vũ ra ngoài rồi, vị trí là ở một nơi ngay bên cạnh địa điểm nổi tiếng của Tô Chiết.
Vì chuyện có liên quan đến người khu Tội Ác, nên Lê Văn Vân cũng không đưa Liễu Ngọc đi cùng với mình, anh chọn một mình đi tới nơi cần đến trước.
Khoảng trên dưới mười một giờ sáng, cuối cùng Lê Văn Vân cũng đã tới khách sạn, lúc đi đến cửa, một người phục vụ tiến lên chào đón và hỏi: “Xin hỏi mấy anh là?”
“Có hẹn trước.
” Lê Văn Vân khẽ mỉm cười, mở miệng nói: “301!”
“Mời đi bên này!” Người phục vụ kia đáp, cô ta đưa Lê Văn Vân vào trong nhà ăn theo đúng nhiệm vụ của mình, sau đó, khi tới trước một căn phòng thuê ở lầu ba, cô ta ngừng lại nói: “Là nơi này!”
Lê Văn Vân gật đầu đáp: “Cảm ơn!”
Đợi đến khi người phục vụ nọ rời đi, Lê Văn Vân cũng không có bước vào ngay lập tức, anh đứng trước cửa chờ.
Lúc này, ở trong phòng, một giọng nói có phần lạnh nhạt vang lên: “Tô Tin, ông có ý gì hả?”
Tô Tín cười khổ một tiếng, mở miệng: “Tổng giám đốc Xa, là thế này, hiện tại tôi bị kẹp giữa các anh và tập đoàn Hãn Vũ, thật sự là có chút khó khăn cho tôi, mà giờ bên tập đoàn Hãn Vũ cũng liên tục gây phiền toái cho tôi.
Ngài xem, chi bằng nhường dự án lần này đi, rồi tôi sẽ cung cấp cho ngài…”
“Chuyện đó thì liên quan quái gì tới tôi, hiện tại hợp đồng cũng đã ký xong rồi, không lẽ ông lại định lật kèo đổi ý sao?” Lúc này, một giọng nói với ngữ điệu cười như không cười vang lên.
Sắc mặt Tô Tín hoàn toàn biến đổi: “Không phải tôi muốn đổi ý, mà ý của tôi là, chúng ta có thể tìm một phương pháp thỏa thuận khác được không, ví dụ như…”
“Không có ví dụ, nếu đã ký kết xong rồi, thì dự án này đương nhiên phải nằm trong tay chúng tôi, nếu ông tìm chúng tôi tới chỉ để nói mấy chuyện nhảm nhí thế này, thì ông có thể cút rồi đấy!” Giọng nói lạnh nhạt trước đó lại vang lên lần nữa.
Lê Văn Vân đứng ngoài cửa nghe chỉ cảm thấy cạn lời.
Người từ khu Tội Ác ra, quả thật là quá ngang tàn cứng rắn.
“Rầm!”
Anh cũng lười phải nghe tiếp, một chân đá văng cánh cửa phòng, sau đó ra vẻ ngạc nhiên tấm tắc nói: “Cũng oai phong lẫm liệt thật!”
Mà Tô Tín vừa nghe thấy giọng nói này, ông ta chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Lê Văn Vân, ông ta không thể trêu vào! Sau lưng anh có lão Tần, nếu đắc tội với lão Tần, sau này có muốn làm ăn ở Tô Chiết cũng khó có thể êm xuôi.
Về phần Xa Chấn Vũ, ông ta lại càng không thể đắc tội nổi, lúc này ông ta có cảm giác như ăn phải phân.
Nhưng ng ta vẫn vội vàng lên tiếng giới thiệu: “Vị này chính là anh Lê của tập đoàn Hãn Vũ, anh ta hy vọng có thể được thương lượng trực tiếp với anh.
”
“Con mẹ nó chứ, tôi không quan tâm cái gì mà tập đoàn Hãn Vũ quái gì cả, bản hợp đồng này đã ký xong, dù Thiên Vương tới cũng chẳng để làm gì.
” Giọng nói lạnh nhạt của người nọ lại vang lên lần nữa.
Lê Văn Vân nhìn lướt qua, bọn họ cũng nhìn về phía anh, trong phòng, ngoài Tô Tín ra thì có tổng cộng ba người, hai gã đỉnh cấp, và một người siêu cấp!
Ánh mắt Lê Văn Vân tập trung vào gã siêu cấp kia, nhìn thoáng qua thì là một người cỡ tuổi trung niên, tầm khoảng bốn mươi tuổi gì đó, người này mặc một chiếc áo gió, cả người nồng nặc mùi máu tanh.
“Lại là một tên siêu cấp không trong bảng.
” Trong lòng Lê Văn Vân khẽ động.
Rất hiển nhiên, người này chính là Xa Chấn Vũ, thời điểm anh ta nhìn thấy Lê Văn Vân bước vào, cơ thể bỗng sững lại, nét mặt có phần cứng đờ.
Bên cạnh anh ta, người nói chuyện nọ nhìn về phía Lê Văn Vân, rõ ràng rồi, người đó hoàn toàn không nhận ra Lê Văn Vân, thậm chí còn mở miệng nói với nét mặt khinh thường: “Nhóc con, đừng tưởng bở là mình ghê gớm, cút được xa bao nhiêu thì cút xa bấy nhiêu đi.
Tôi không quan tâm anh hay tập đoàn Hãn Vũ quái gì cả, dự án lần này, chúng tôi lấy…”
“Câm miệng!” Lúc này, Xa Chấn Vũ đứng bên cạnh anh ta vội mở miệng hét, đồng thời, trên trán Xa Chấn Vũ lúc này đã bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.
Người vừa nói chuyện kia hơi sửng sốt một chút, lúc này, anh ta mới nhận ra Lê Văn Vân đã đóng cửa lại, sau đó anh tập trung ánh mắt về phía anh ta, nói với giọng điệu rất có hứng thú: “Anh tên Châu Sâm đúng không!”
Xa Chấn Vũ