Trong phòng, sau khi tiếng hét thất thanh vang lên, toàn thân ba người Ngô Thị Hương càng thêm run rẩy kịch liệt.
Ánh mắt bọn họ nhìn Lê Văn Vân chứa đầy vẻ sợ hãi.
Đây là kẻ giết người!
Kẻ giết người gây án ngay trước mặt bọn họ.
Lúc này trong mắt họ, Lê Văn Vân và người mà họ từng quen biết đã hoàn toàn như hai người khác nhau.
Trong sự hiểu biết của họ, Lê Văn Vân là một người đàn ông yếu đuối, lúc nào cũng khúm núm trước họ, thậm chí còn không dám nói chuyện lớn tiếng.
Cho dù sau này anh giàu có lên thì nhiều lắm cũng chỉ là cư xử quyết liệt hơn với bọn họ mà thôi.
Thế nhưng khi nãy, Lê Văn Vân nháy mắt đã ra tay quyết đoán, ánh mắt lạnh lùng.
Giết người xong còn vô cùng bình tĩnh, rõ ràng đây không phải là lần đầu anh làm chuyện này.
Nhớ lại những việc trong quá khứ, ba người không nhịn được mà run rẩy, lo rằng ngay sau đó Lê Văn Vân sẽ đâm luôn bọn họ.
Nhưng rõ ràng là họ đã nghĩ nhiều rồi.
Lê Văn Vân không có hứng thú với bọn họ, chỉ nhìn về phía Hoa Hồng Đỏ.
Đôi mắt xinh đẹp của Hoa Hồng Đỏ mang theo vẻ kinh ngạc, cô ta nói: “Chậc chậc, quả không hổ là người đã từng làm Người Gác Đêm số không.
Mặc dù ba năm trước đã nhìn thấy anh ra tay một lần rồi, thế nhưng bây giờ xem lại một lần nữa, vẫn cứ khiến cho người ta phải kinh ngạc.”
Trận chiến ba năm trước đó, nhóm Người Gác Đêm đi mười về ba, một người hy sinh ngay tại chỗ, hai người còn lại thì mất tích!
Hoa Hồng Đỏ cũng là một trong số những người tham dự vào trận chiến đó.
Hồng Nguyệt khi đó gần như dốc toàn bộ lực lượng ra, tuy nhiên, chẳng qua cũng chỉ có thể khiến cho Lê Văn Vân và Số Hai mất tích mà thôi!
Lê Văn Vân vừa cười vừa nhìn về phía Hoa Hồng Đỏ, nói: “Cô đi trước đi, Người Gác Đêm sắp đến rồi đấy.”.
Đam Mỹ Sắc
Hoa Hồng Đỏ bĩu môi, nhìn mấy người Nguyễn Vũ Đồng một chút rồi hỏi: “Còn vợ cũ của anh và người nhà cô ta thì sao? Tôi dám chắc, bọn họ vừa ra ngoài, kiểu gì cũng sẽ chạy đi báo cảnh sát.”
“Đây là chuyện của tôi.” Lê Văn Vân nhàn nhạt đáp lời.
“Được thôi!” Hoa Hồng Đỏ nhếch miệng nói: “Tôi tiếp tục đi lừa Bùi Nghênh Tùng ra đây, có tin tức gì tôi sẽ báo cho anh ngay!”
Dứt lời, cô ta uốn éo xoay người bỏ đi.
Để lại cho bốn người Lê Văn Vân một bóng lưng đầy quyến rũ!
Lê Văn Vân nhìn đồng hồ, vẫn còn hai mươi phút trước cuộc hẹn với Phạm Nhược Tuyết lúc mười một giờ.
Anh thở phào một hơi, ngồi xuống trước bàn, nhìn ba người Nguyễn Vũ Đồng đang run rẩy một cái, không nói bất cứ câu nào, cũng chẳng hề rời đi!
Chỉ là cầm hai thanh đao trên tay, nét mặt lộ ra vẻ hồi tưởng.
Ba người Nguyễn Vũ Đồng thấy Lê Văn Vân không có ý muốn trả thù bọn họ, tâm trạng của họ dần dần ổn định hơn rất nhiều!
“Lê Văn Vân!” Bẵng qua một lúc, Nguyễn Vũ Đồng mới cắn răng, cố lấy hết dũng khí mà lên tiếng: “Rốt cuộc anh là ai.”
Lê Văn Vân xoay đầu sang liếc nhìn cô ta một cái, không trả lời.
Chuyện phải giải quyết sau đó không chỉ là xử lý thi thể mà còn cả việc xử lý vấn đề của ba người Nguyễn Vũ Đồng nữa, anh giao hết cho Người Gác Đêm sắp đến.
Bọn họ sẽ nghĩ cách ổn định cảm xúc của ba người kia, đồng thời cũng nghĩ cách để họ quản lý cái miệng của mình.
Giống như lúc Lê Văn Vân cứu Đỗ Thương Bắc trước kia vậy.
“Anh đến cứu chúng tôi phải không?” Nguyễn Vũ Đồng lại hỏi.
Lê Văn Vân đặt đao xuống, nhìn về phía ba người Nguyễn Vũ Đồng, sau đó bình tĩnh trả lời: “Cứ cho là thế đi.
Chú Nguyễn đã cứu tôi một lần, tôi không thích nợ ơn người khác, bây giờ coi như đã trả hết nợ rồi đi.”
Nguyễn Thị Lệ cuộn mình nằm trong lòng Nguyễn Vũ Đồng, tóc tai hơi rối, Ngô Thị Hương ở kế bên thì nhìn Lê Văn Vân, nghiến răng nghiến lợi.
Bà ta vẫn cảm thấy tất cả mọi chuyện ngày hôm nay gặp phải, đều là do Lê Văn Vân đem đến.
Chỉ là bà ta không dám mắng chửi Lê Văn Vân như trước kia nữa.
Cảnh tượng Lê Văn Vân giết người khi nãy, giống hệt như đang xem phim võ hiệp vậy.
Đối với bà mà nói thì thật sự đã quá đáng sợ rồi.
Nguyễn Vũ Đồng muốn hỏi rất nhiều vấn đề, ví dụ như rốt cuộc Lê Văn Vân là ai, tại sao lại xuất hiện ở Giang Thành.
Lại ví dụ như…bọn họ còn có thể tái kết hôn không.
Nhưng trong một khoảng thời gian ngắn, đầu óc cô ta lại hơi rối loạn, không biết nên hỏi từ đâu.
Hơn nữa Lê Văn Vân lại hoàn toàn không muốn đáp lại tâm tư của bọn họ.
Anh chỉ ngồi yên ở đó, không biết đang đợi cái gì.
“Chúng tôi có thể đi không?” Qua một lúc sau, Nguyễn Thị Lệ mới hơi yếu ớt cất giọng hỏi.
Bộ dạng này hoàn toàn khác xa với trước kia.
Ngày trước, khi cô ta đối mặt với Lê Văn Vân, thái độ luôn luôn kênh kiệu, ánh mắt lẫn vẻ mặt lúc nào cũng chứa đầy sự ghét bỏ và khinh thường.
“Bây giờ vẫn chưa thể đi được.” Lê Văn Vân bình tĩnh đáp, không thèm nhìn bọn họ lấy một cái.
Ơn cứu mạng đã trả xong, cuối cùng anh cũng có thể phân rõ ranh giới với toàn bộ gia đình nhà này rồi!
“Cộp cộp cộp!”
Ngay vào lúc này, một loạt tiếng bước chân chợt vọng từ ngoài cửa vào.
Anh nhìn đồng hồ một lát, sớm hơn mười mấy phút so với dự kiến.
Ngay sau đó, một hàng khoảng mười mấy người xông vào bên trong tứ hợp viện, chạy thẳng đến chỗ của anh!
Quần áo trên người bọn họ đều là trang phục như người bình thường.
Dẫn đầu là một người trung niên vận tây trang đi giày da, bước vào trong phòng, nhìn thấy Điểu Nhân và cô gái xinh đẹp đang nằm dưới sàn, ông ta bỗng nhướng mày, nói: “Ôi chao, sao cậu lại giết hết cả rồi, chừa lại một người sống không được sao?”
Lê Văn Vân nhìn ông ta.
Nói xong,