Editor: Chanhneee
Mùa xuân, năm Vũ Thành thứ mười bảy.
Miếu Văn Xương đế quân vì sai sót của nghệ nhân vũ sư lúc biểu diễn xiếc ảo thuật mà gặp chuyện.
Cụm pháo vốn dĩ được ngậm trong miệng sư tử, từ trên trời rơi vào trong đại lư hương nằm ở giữa gian miếu.
Chuỗi đại pháo kia lập tức bắt lửa, toàn bộ lư hương bị nổ tung, vừa vặn đốt đến hương phiên bên cạnh.
Khói lửa dày đặc nổi lên, lửa lớn nhanh chóng làm bốc cháy toàn bộ đèn nhang, màn, tượng phật, miếu thờ trong gian miếu.
Vốn dĩ xung quanh chùa miếu đều có vại chứa nước lớn, ngày thường gặp cháy, các hòa thượng đều sẽ tổ chức cứu hoả, trận cháy này nếu muốn cứu thì cơ bản cũng không phải quá khó khăn.
Nhưng hôm đó lại là ngày sinh của Văn Xương đế quân, khách hành hương quá đông.
Lúc tiếng nổ mạnh đồng thời phát ra, nhóm khách hành hương rối loạn tay chân, tinh thần tê liệt, trong lúc sợ hãi liền chạy trốn bán sống bán chết.
Người chen người, người đẩy người, người già và trẻ nhỏ ngã xuống liền xảy ra thảm trạng dẫm đạp lẫn nhau.
Sự cố cháy miếu Văn Xương đế quân và dẫm đạp lẫn nhau lần này khiến lửa lớn thiêu đốt gần ba ngày, cả tòa miếu đại điện đế quân cùng tháp sao Văn khúc đều bị thiêu hủy.
Bách tính thương vong mấy trăm người, náo động toàn bộ kinh sư, mà bởi vì kỳ thi mùa xuân sắp tới, ngày đó vô số sĩ tử các nơi đều tới miếu Văn Xương đế quân, cầu được phù hộ khoa cử thuận lợi.
Đến nỗi, trong nhóm bách tính thương vong có mười mấy vị sĩ tử vào kinh đi thi, còn có mấy văn nhân, tài tử Giang Nam...!Chuyện này liền gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới kỳ khoa cử mùa xuân, dân gian thậm chí còn lưu truyền là Văn Xương đế quân đã thu nhóm tài tử này về trời cao làm thơ.
Hai đời trước, Vân Trinh đối với văn đạo không hề hứng thú, càng chưa bao giờ tới miếu Văn Xương đế quân.
Ngay cả đại sự cỡ này, hắn cũng chỉ thỉnh thoảng nghe một chút đồn đại, không có mấy lưu ý.
Càng là mơ mơ hồ hồ, không nhớ rõ là sự tình phát sinh khi nào, chỉ nhớ rõ đoạn thời gian đó phủ doãn kinh thành tự mình viết văn tế, rất nhiều học sĩ cũng cùng tham gia.
Ngay cả Hoàng đế cũng bi thương, lúc lên triều thậm chí thương tiếc nói: "Đây vốn đều là những tài năng có thể trở thành trụ cột trong triều, vì thế này mà mất đi quả thực đau lòng, đáng tiếc!" Ngày ấy hắn thật lâu cũng không dám vào cung, tránh làm Hoàng thượng ngột ngạt.
Nhưng mà đời này, Vân Trinh không chịu nổi lời lải nhải của Chu Giáng, lần đầu tiên đặt chân tới miếu Văn Xương đế quân.
Ban đầu hắn chỉ là có chút phiền khi nhìn thấy Cơ Hoài Tố nên nhìn loạn xung quanh, sau đó liền thấy vũ sư đang ở trên thang mây mà lắc đầu quẫy đuôi.
Trong đầu hắn bỗng nhiên sáng rực —— ngày Văn Xương đế quân sinh ra, trước kỳ thi mùa xuân...!Chính là ngày hôm nay!
Mi tâm của hắn nhăn lại, tâm loạn như ma, cũng không kịp nhìn quá nhiều liền quay đầu ra lệnh cho tùy tùng đi lấy cung của mình đến.
Theo hầu hạ phía sau hắn hôm nay chính là Lệnh Hồ Dực, hắn cũng là lần đầu tiên cùng Vân Trinh ra ngoài, lại là tới miếu Văn Xương đế quân.
Hắn thuở nhỏ đã có chi danh thần đồng cho nên hàng năm đều tới nơi này, nhưng hôm nay lại dùng thân phận nô bộc mà đến, mà cố tình người Chu Giáng mang theo hầu hạ lại là Phương Lộ Vân.
Mắt hắn vẫn luôn nhìn thẳng, đi theo phía sau Chu Giáng tựa như không hề quen biết Lệnh Hồ Dực.
Điều này làm cho Lệnh Hồ Dực vừa oan ức lại có chút oán hận, sau khi cùng xuống xe ngựa, nhìn thấy vô số văn nhân đang du lãm lại bắt đầu tâm thần không yên, lo sợ gặp phải đồng môn ngày xưa hoặc người quen biết.
Chợt nghe Vân Trinh quay đầu dặn dò, hắn nhất thời mờ mịt dừng lại, cũng không biết phải làm gì.
Cũng may Phương Lộ Vân nhạy bén, đã cấp tốc quay người chạy như bay về hướng xe ngựa đang chờ.
Nhanh chóng mang cung tiễn Xuyên Quang mới từ trong cung gửi đến đưa cho Vân Trinh.
Vân Trinh cầm lấy cung tên, hắn vẫn luôn chăm chú nhìn mây đài trên cao.
Thấy sư tử kia bò đến chỗ cao nhất, là đang biểu diễn nhào lộn, nhảy lên xuống, làm rất nhiều động tác.
Sau đó nhìn quanh một phen mới mở rộng miệng, quả nhiên một vòng bánh pháo xoát xoát từ miệng lăn ra, bánh pháo nổ vang.
Bên trong tiếng pháo, một bộ chữ đỏ tươi lộ ra, là bốn chữ lớn Bảng vàng đoạt giải nhất, nhất thời tiếng khen, tiếng vỗ tay của quan khách bên dưới vang lên như sấm nổ.
Vân Trinh chăm chú nhìn về phúc đại tự, có lẽ là thần sắc quá quá nghiêm khắc nên Cơ Hoài Tố không nói gì thêm.
Chu Giáng bất giác tỉnh mộng, còn muốn giải vây sự lúng túng: "Trinh ca nhi thích xem cái này?"
Lời hắn còn chưa dứt, chỉ thấy dải lụa chập chờn trong gió kia bỗng nhiên bị một mảnh đạn pháo bay lên xé vỡ.
Bùng!
Cụm pháo còn đang nổ thẳng tắp từ trên cao rớt xuống!
Mà phía dưới, chính là vô số khách hành hương rộn rộn ràng ràng nối gót! Còn có vô số khách hành hương đang cắm đầy hương trên lô đỉnh hình vuông cực lớn!
Chu Giáng há hốc miệng, hoàn toàn ngây dại, mà Cơ Hoài Tố cũng bị tình cảnh này làm cho sợ hết hồn.
Hắn quay đầu, lại nhìn thấy Vân Trinh chẳng biết từ lúc nào đã kéo căng trường cung, tiễn vừa mới khoát lên trên dây cung đã bay ra ngoài.
Tiễn như sao băng, dưới sự chú ý của muôn người, chuẩn xác không có một chút sai sót xuyên qua chuỗi pháo này.
Bạch! Đoạt! Mạnh mẽ đóng ở trên mái hiên miếu thờ!
Pháo còn đang bùm bùm nổ tung, ước chừng phải sau nửa chén trà nhỏ mới hoàn toàn đốt sạch.
Đám người lập tức hoan hô, ca ngợi tài năng cung tiễn như thần của hắn.
Cơ Hoài Tố quay đầu nhìn Mây tiểu hầu gia, trong tay còn cầm cung, lồng ngực vẫn còn chập trùng lên xuống, trên trán hơi đổ mồ hôi nhưng đôi mắt lại rạng ngời rực rỡ như sao sớm sáng nhất bầu trời.
Chu Giáng đã đang hoan hô, còn thở dài nói: "Bắn rất tốt! Trinh ca nhi ngươi luyện được tay nghề bắn cung tốt như vậy từ lúc nào? May là ngươi bắn ra, nếu không để nó rơi xuống đám người bên dưới, hậu quả khôn cùng!"
Vân Trinh quay đầu, thấy vô số người bắt đầu đi về phía hắn, sợ hết hồn.
Vội vàng nói: "Đi mau! Chúng ta mau trở về!"
Sau một trận rối ren, Vân Trinh và Chu Giáng thật vất vả mới được tôi tớ hộ tống lên xe ngựa, rời khỏi miếu Văn Xương náo nhiệt kia.
Trong lúc hỗn loạn, vì bảo đảm an toàn nên Cơ Hoài Tố cũng tới xe ngựa của bọn họ.
Phân phó xe ngựa trở về thành xong, Chu Giáng vẫn chìm trong sự hưng phấn, ôm vai Vân Trinh kích động nói: "Làm sao ngươi biết chùm pháo kia sẽ rơi xuống? Quá thần kỳ! Quả thực như đã biết trước vậy!"
Vân Trinh nhìn Cơ Hoài Tố ngồi bên cạnh, thập phần hứng thú mà nhìn mình đành nhàn nhạt nói: "Cũng không có gì đáng ngạc nhiên, chỉ là lúc miệng sư tử mở ra ta thấy đoạn dây thừng bên trong dường như sắp đứt, ta nghĩ nếu chẳng may nó rơi xuống đập phải mọi người thì không tốt."
Chu Giáng không chút do dự mà tin, ôm hắn kích động lắc lắc: "Cũng rất thần kỳ! Nếu là ta thì làm sao cũng bắn không trúng! Ngươi luyện tới trình độ ấy khi nào vậy? Mau nói cho ta biết phải luyện thế nào đi!"
Vân Trinh nói: "Là nhờ cây cung mới này, dùng rất tốt lại không tốn sức.
Luyện cung cũng có đặc điểm riêng, phải ngày ngày rèn luyện.
Có một vị lính già dạy ta, đem đồng xu đặt trên khủy tay để tập giương cung, như vậy có thể rèn luyện sự vững vàng, còn phải luyện tập thị lực nữa..."
Chu Giáng vừa hưng phấn vừa hiếu kỳ, không ngừng hỏi hắn mãi đến tận khi xe ngựa ngừng lại.
Tới tạp kỹ các, ba người cùng đi vào lô ghế riêng, Chu Giáng đã bao gian tốt nhất trong này, tầm nhìn vô cùng tốt có thể nhìn thấy toàn bộ đài giao đấu.
Một nam tử cao lớn đứng giữa đài, trên người chỉ mặc độc một cái khố, cơ thể rắn chắc, vai rộng mông nhỏ, dáng người dong dỏng lại cường tráng.
Trên thân thể hắn có xăm hoa văn Kỳ Lân xanh biếc, uy phong lẫm lẫm, nhất thời tiếng hoan hô bên dưới ồ lên như sấm dậy: "Ngọc Kỳ Lân tất thắng!".
Truyện Kiếm Hiệp
Chu Giáng hớn hở nói: "Chính là hắn, Ngọc Kỳ Lân, tay đấu vật mạnh nhất! Đã thắng chín lần liên tiếp rồi, hôm nay nhất định cũng sẽ thắng, ta đã đặt cược gấp mười cho hắn!"
Rất nhanh, đối thủ của Ngọc Kỳ Lân đã lên đài, đối thủ này cũng rất cao to,