Định Quốc công – Chu Mây là đồng hương của thái tổ, đã từng theo sát bên thái tổ.
Khi mang binh đánh giặc gần như chưa từng thất bại, cũng không phải là do ông tài hoa cỡ nào mà là do may mắn.
Chu Mây về mặt mưu kế thì cũng bình thường, không đọc được mấy sách thậm chí chữ nghĩa cũng không quá tinh tường, tấu chương ông dâng lên đều là do sư gia nghĩ thay.
Nhưng ông ấy có phúc vận hơn người, khi ông coi thành thì thường không đụng phải quân chủ lực của địch.
Mà khi đi chiến đấu thì không hiểu sao chủ tướng của đối phương lại lạc đường, bị bệnh, hoặc là bị tướng sĩ dưới trướng làm phản.
Vận số may mắn đến mức Cao tổ đã tán thưởng mà đặt cho ông cái tên Phúc tướng.
Người có phúc không cần quá bận tâm, ông cứ như vậy một đường vững vàng, số may đến mức phần lớn nhóm công thần, huân quý năm đó đều đã qua đời mà ông vẫn còn cao thọ.
Con cháu ngập cả sảnh đường, phúc lộc song toàn, chả mấy nữa là tước vị này cũng thuận lợi truyền lại cho đời sau.
Chu Giáng thấy tổ phụ và phụ thân tới cũng có chút kinh ngạc, vội vàng đứng lên muốn hành lễ.
Chu Quốc công ấn ấn chân của hắn, vẻ mặt khá là ôn hòa nói: "Thôi nằm đi, không cần đa lễ, ta biết chân ngươi đang bị thương."
Chu Giáng mơ hồ đoán được tổ phụ đến hẳn là có chuyện nghiêm túc muốn nói, nhìn Thanh Ngọc dâng trà xong liền để các nàng lui xuống.
Chu Quốc công nhìn đứa cháu này, thần sắc cũng hơi có chút phức tạp.
Đứa nhỏ này tuy cũng là cháu ruột, nhưng lại không phải con của trưởng tử.
Ngày trước ông cảm thấy hắn tư chất cũng thường thường, mà bây giờ xem ra lại phảng phất có chút tiền đồ, nhưng bản năng tự nhiên này còn không biết là phúc hay họa.
Ông dùng thần sắc ôn hòa nói: "Chuyện Chiêu Tín Hầu – Vân Hầu gia mở tiệc ngắm hoa có lẽ ngươi cũng đã biết.
Nhưng lúc đó, hắn cố ý mở tiệc ngắm hoa vào đúng ngày Tuần Dương Quận vương được tấn phong chỉ vì giúp ngươi hả giận, ngươi có biết không?"
Chu Giáng lắc lắc đầu: "Hắn không nói với con, nhưng Trinh ca nhi trước giờ làm việc đều tùy hứng, cũng không chịu nghe lời khuyên...!May là có Hoàng thượng tới, nếu không sợ là Cơ Hoài Thanh sẽ cười chết mất."
Chu Quốc công nghe lời nói vẫn tràn đầy tâm tư trẻ con, than thở trong lòng, ông biết Chiêu Tín Hầu và Chu Giáng quan hệ rất tốt nên cũng không hẳn là không vừa ý tấm lòng này của hắn, lắc đầu nói: "Hoàng thượng đến tiệc ngắm hoa, cho Chiêu Tín Hầu mặt mũi lớn lao rồi lại muốn lấy một người từ Hầu phủ, Chương Diễm, ngươi có nghe nói tới chưa?"
Chu Giáng ngẩn ra: "Đã từng gặp qua, đó không phải vị thanh y quân sư kia sao? Ngày trước trưởng Công chúa đặc biệt tin tưởng vào hắn, nghe đồn là tinh thông quân vụ, mưu trí vô song, trưởng Công chúa thường để hắn dạy Trinh ca nhi chơi cờ.
Nhưng khi đó Vân Thám Hoa không thích hắn nên cũng không để hắn qua chỗ Trinh ca nhi, con cũng chỉ gặp qua một hai lần."
Chu Quốc công nói: "Định Tương trưởng Công chúa ngày trước nhiều lần lập được kỳ công, chuyện này không thể không kể tới công của quân sư.
Bây giờ Hoàng thượng thành lập phòng quân cơ, đại thần thuộc phòng quân cơ không phải người bình thường, không có quan chức, chọn lựa từ trong Lục bộ ra mấy người lên ngự tiền làm việc, không có cấp bậc cũng không có bổng lộc.
Nay Chương Diễm đã đến phòng quân cơ làm tham mưu cho quân vụ, mà người người đều biết phòng quân cơ này chính là cơ quan mấu chốt.
Hắn vừa tới đã trực tiếp chưởng quản bộ ngành này, ở dưới trướng thiên tử mà quản lý, điều hành binh mã thiên hạ, cho nên ngay cả Binh bộ Thượng thư cũng không thể đụng đến hắn."
Chu Giáng hơi có chút mờ mịt: "Hoàng thượng thế này là có ý trọng dụng người của Trinh ca nhi đi?"
Phụ thân hắn ở bên cạnh kinh ngạc, chỉ tiếc mài sắt không thành thép: "Ngu dốt! Đây là đoạt đi cánh tay đắc lực của Chiêu Tín Hầu! Chiêu này của Hoàng thượng thực lợi hại, người khác nhìn vào chỉ nghĩ là người cấp mặt mũi cho Chiêu Tín Hầu, nhưng lại không biết người mà trưởng Công chúa để lại cho hắn đã bị Hoàng thượng dễ dàng lấy đi.
Ngươi vốn không biết, sau khi trưởng Công chúa thành thân thì quân đội trong tay nàng gần như tất cả đều do Chương Diễm chỉ huy!"
Sắc mặt Chu Giáng thay đổi.
Chu quốc công vỗ vỗ mu bàn tay phụ thân Chu Giáng: "Vị Bệ hạ này của chúng ta, cấp bách thu hồi binh mã cũng là vì thiên hạ, mưu lược này cũng tinh thông tuyệt đỉnh.
Phòng quân cơ được thành lập, toàn bộ người bên trong đều là người Bệ hạ cực kỳ tin dùng.
Mấy vị tể tướng cũng nhận ra, là người muốn vòng qua nội các để điều động quân chế nhưng lại không có cách nào khuyên can, dù sao đã mang tên tuổi thuộc phòng quân cơ rồi phía nội các cũng sẽ không tiện xen vào."
"Mà ta đoán, người của phòng quân cơ mỗi ngày đều có thể tấn kiến Bệ hạ, soạn chỉ dụ, tổng hợp tấu chương...!Ban đầu chỉ là tham gia chuyện quân vụ, nhưng chuyện quân cơ đại sự có dính dáng tới rất nhiều thứ, tương lai dĩ nhiên là có thể tham nghị vào những chính sách quan trọng, tuyệt đối chính là tay nắm thực quyền!"
"Chiêu Tín Hầu còn nhỏ, không sai khiến được Chương Diễm, nếu Chương Diễm trung thành với Chiêu Tín Hầu thì cũng thôi nhưng đằng này lại không thể khống chế được hắn, huống hồ đây còn là sự mê hoặc quá lớn.
Chương Diễm này là người có dã tâm rất lớn, chiêu này của Bệ hạ chính là đúng với mong muốn của hắn, bất quá hắn cũng là biết thời biết thế, nhất cử lưỡng tiện, hơn nữa..."
Ông ý tứ sâu xa liếc nhìn Chu Giáng: "Người người đều biết, Chiêu Tín Hầu vì nhà chúng ta mà ra mặt đắc tội với Tuần Dương Quận vương.
Không biết thì chỉ nói là hắn tính tình trẻ con, chúng ta cũng vẫn có thể nói rằng đây là chuyện của bọn nhỏ, hành động theo cảm tính.
Nhưng giờ Hoàng thượng đã ra mặt, cơ bản thì phủ Quốc công nhà chúng ta chỉ có thể nhận lấy ân sâu này từ Hoàng thượng, nhận ân tình của Chiêu Tín Hầu."
Trong lòng Chu Giáng chấn động, hồ đồ nhìn về phía Chu quốc công: "Ý của tổ phụ là con không nên thân cận với hắn nữa ư? Nhưng hắn là vì con mà ra mặt, nghĩa khí sâu nặng..."
Chu quốc công lắc lắc đầu: "Ta chưa nói kêu ngươi rời xa hắn, nói nhiều ngươi cũng không hiểu.
Ngươi chỉ cần làm theo bản tâm là được, nếu hai ngươi không đòi hỏi gì cứ sống như vậy cũng xem như có tiền đồ."
Phụ thân Chu Giáng hung hăng trừng mắt với hắn, nhìn Quốc công cười làm lành: "Là hài tử quá mức ngu độn, phụ thân bớt giận."
Chu quốc công thở dài, nở nụ cười: "Không cần chỉ trích hắn, Hoàng thượng là người thông minh kín đáo, cũng không thích thần tử quá mức thông minh, mưu kế.
Chiêu Tín Hầu và hắn ngây thơ hồn nhiên lại không mang lòng dạ sâu xa, như vậy lại vừa mắt Hoàng thượng.
Nếu một mực xu nịnh, nói hùa theo nhóm công tử tôn thất e là đến lúc đó lại thành ra biến lợn lành thành lợn què.
Coi như có sai thì nhận đi, mấy chuyện cơ xảo của chúng ta, sợ là Bệ hạ liếc mắt một cái đã nhìn thấu."
Ông thở dài một cái, phảng phất như thấy được năm tháng quá khứ, híp mắt nói: