Editor: Chanhneee
La Thải Thanh nhìn thấy Hầu gia trẻ tuổi nghiêng người ngồi trên ghế thái sư trong sảnh phòng khách, ôm lấy tấm khăn lông cừu trắng như tuyết.
Một tay co lên, cùi chỏ chống trên tay vịn của ghế thái sư mà nhìn chằm chằm đám đồng nhi bên dưới, khóe miệng cũng mang nét cười, vì vừa mới khỏi bệnh nên gương mặt có chút tái nhợt.
Vẻ ngoài của Hầu gia khá giống với trưởng Công chúa, lại càng thêm thanh tú, da dẻ đặc biệt trắng trẻo, còn đang ở độ tuổi trẻ trung xinh đẹp.
Có thể nhìn ra được tuy ngồi trên đó nhưng hắn cơ bản còn đang xuất thần, rõ ràng là hắn kêu người đưa đám trẻ đến nhưng lúc các lão binh náo nhiệt chọn lựa hắn lại tựa như không đếm xỉa tới, không biết đang suy nghĩ gì.
Vẫn còn con nít đây, phụ mẫu cũng mới mất càng thêm lẻ loi, đại khái là ngày thường hắn bất quá cũng chỉ miễn cưỡng vui cười thôi.
Nhóm lão binh này làm sao biết tiểu hài tử ở tuổi này thích chơi cái gì, chẳng trách Đinh Đại nói chờ nhóm thế tử phiên vương tiến cung là tốt rồi, chơi cùng bọn nhỏ cùng tuổi mới tốt cho hắn.
La Thải Thanh lại nghĩ tới Định Tương trưởng Công chúa đã mất.
Định Tương trưởng Công chúa, mặc dù là nghĩa nữ do tiên Hoàng thu nhận từ dân gian nhưng dũng mãnh thiện chiến.
Tại chiến sự bình định phương bắc không biết đã cứu Thái tử, tức Hoàng thượng ngày nay biết bao nhiêu lần.
Kim thượng cùng Định Tương trưởng Công chúa luôn luôn tình cảm một lòng, đều nói là tình nghĩa tỷ đệ nhờ đao thật súng thật mà tạo nên.
Tuy nói, chuyện trong Hoàng thất đại thể chỉ có thể tin ba phần, nhưng Hoàng thượng đối với đứa con mồ côi của vị nghĩa tỷ này đặc biệt chăm sóc, hiện giờ xem ra cũng coi như quả thật có mấy phần tình nghĩa.
Hắn liền vội vàng tiến lên hành lễ nói: "Ty chức tham kiến Hầu gia."
Vân Trinh lúc này mới nhìn đến La Thải Thanh, có chút bất ngờ: "Trưởng sử đến? Mời ngồi, có chuyện gì không?" Hắn phất tay ra hiệu cho một quản gia bên cạnh mang người đi.
Quản gia nhận lệnh lập tức ra hiệu cho người bên dưới, như một làn khói mà đem đám đồng nhi rời đi.
La Thải Thanh ngồi xuống ghế tựa sát bên, cười nói: "Hôm nay ty chức bị gọi tiến cung, vốn là tưởng Thái Thường tự có bàn giao lại không nghĩ rằng là Hoàng thượng tuyên triệu.
Nhưng là để hỏi thăm Hầu gia đã khỏi bệnh hay chưa, lại lo lắng Hầu gia giữ đạo hiếu như vậy sẽ khiến thân thể tổn thương, ban cho chút tổ yến, hải sâm, lập tức sẽ đưa đến phủ."
Các lão binh toàn bộ đều xoay đầu lại, nghe thấy La Thải Thanh truyền lại lời của Hoàng thượng, đều nở nụ cười: "Ha! Đây là Hoàng ân sâu nặng a!"
"Bệ hạ nhìn thì tính tình lạnh nhạt, nhưng lại đối với Hầu gia nhà chúng ta rất ân cần!"
"Từ trước khi đánh trận đã thấy người rất lạnh lùng, vừa thanh lãnh vừa kiêu ngạo, không giống trưởng Công chúa luôn xử sự nhiệt tình."
"Ta nói đây là điều Hầu gia nên nhận được, ngày trước trưởng Công chúa đối với Hoàng thượng cũng rất ân cần nha! Năm đó nếu không phải trưởng Công chúa của chúng ta chống đỡ cho Hoàng thượng lúc người vẫn còn là Hoàng tử..."
Vân Trinh bỗng nhiên quay đầu ngắt lời nói: "Hoàng thượng còn có cái gì bàn giao sao?"
La Thải Thanh còn đang hãi hùng khiếp vía vì đám người thô thiển không biết lễ tiết này nói hươu nói vượn, âm thầm hối hận! Mình cần phải thỉnh Hầu gia đến thư phòng bẩm báo mới đúng! Mấy người này không biết điều mà nói ra mấy lời khi quân, thấy Vân Trinh cắt ngang câu nói của bọn họ, tâm trạng của hắn mới thả lỏng một chút: "Bệ hạ nói, hàng ngày để ngài hoạt động gân cốt nhiều một chút, cường tráng thân thể, còn giao cho Hầu gia ôn tập bài học, chờ ngài xuất hiếu bệ hạ muốn đích thân kiểm tra học vấn của ngài."
Vân Trinh ngẩn ra, đám lính già lại ầm ầm cười ha hả: "Ca nhi nhà chúng ta vừa nghe đến đọc sách liền đau đầu."
"Ca nhi giống hệt trưởng Công chúa, đều sợ đọc sách."
"Ca nhi đã nhận tước vị, đọc sách hay không có quan hệ gì đâu, Hoàng thượng cũng là quá nghiêm khắc."
"Chung quy cũng phải nhận thức chữ, đọc sách, rồi cũng tới lúc phải làm ban sai.
Cũng không thể như chúng ta, lớn như vậy chữ còn không đọc được mà sống hết đời, vậy làm sao có tiền đồ lớn.
Dù chỉ là viết mấy bài thơ, tương lai răn dạy Hầu phu nhân cũng tốt."
La Thải Thanh bị đám lão binh không chút lễ nghi này làm cho có chút dở khóc dở cười.
Nhìn về phía Hầu gia, lại khó giải thích được cảm thấy biểu tình trên mặt hắn cũng không phải thần sắc của hài tử đang hao tổn tâm trí, lo sợ việc đọc sách, trái lại là một loại thần sắc hơi có chút hoài niệm cùng đau thương.
Hắn bị biểu tình không giống một đứa nhỏ trên mặt đối phương làm cho kinh ngạc, không khỏi lên tiếng hỏi: "Hầu gia?"
Vân Trinh tựa như vừa phục hồi tinh thần, nở nụ cười với hắn mà nói: "Mời trưởng sử đến thư phòng phía sau một chút, mặt khác cũng châm chước thay ta viết một tấu văn tạ ơn." Hắn đứng lên cầm lấy khăn lông cừu, giống như rất sợ lạnh, lại nhìn về nhóm lão Lan nói: "Các thúc bá cứ lựa chọn, nếu vừa ý thì nói quản gia giữ lại, coi như nhìn nhầm cũng không vấn đề gì.
Người không dùng được thì giữ lại để trông hộ viện, hoặc thả tới điền trang cũng được, chỉ cần để ý chọn lựa một chút, chọn nhiều cũng không sao."
Các lão binh cười ha hả mà đáp lại: "Được! Nhất định sẽ lựa cho Hầu gia những người hữu dụng nhất!"
Khóe miệng Vân Trinh hiện lên vẻ tươi cười, ra hiệu cho La Thải Thanh đi theo.
Trong thư phòng, La Thải Thanh báo lại rõ ràng những điều Cơ Băng Nguyên bàn giao cho Vân Trinh, sau đó không nhịn được mà nói: "Hoàng thượng chính là thập phần coi trọng và yêu thương Hầu gia, đại ân đại đức này ngươi nên đáp lại thật tốt mới phải."
Đâu chỉ là yêu thương đâu? Một hùng chủ từng mở rộng đất đai biên giới, một minh quân võ công nổi tiếng, có thành tựu về văn hóa giáo dục như vậy lại đối với mình dung túng vô hạn.
Vân Trinh nở nụ cười, ánh mắt ôn nhu mềm nhũn ra.
Đời thứ nhất, hắn đã làm ra chuyện kinh thế hãi tục, kỳ thực lúc đó cũng cảm thấy không thể thành, thế nhưng khí phách thiếu niên chính là không có gì lo sợ.
Hơn nữa trước sau vẫn là tính tình điên cuồng, hoặc cũng có thể là trong tiềm thức đã sớm biết Hoàng đế sẽ không trách cứ hắn.
Hắn lúc đó đã dâng tấu chương, thỉnh Hoàng thượng giáng chỉ cho hắn cùng Chu Giáng hợp tịch thành hôn.
Triều đình khiếp sợ, các Ngự sử kết tội hắn cả gan làm loạn, thị sủng mà kiêu, đồi phong bại tục, làm loạn tam cương ngũ thường (*).
Qua một hồi, tấu chương nói hắn đại bất kính tựa như tuyết rơi mà chất đầy ngự án.
Nhưng mà chính là như vậy, loại chuyện người thường đều cho là hành động hồ đồ, đồi phong bại tục, kinh thiên động địa này Hoàng thượng cư nhiên không bác bỏ, chỉ nhàn nhạt nói trên triều đường: "Như thế nào là tam cương ngũ thường? Phu vi thê cương (*)? Hoàng tỷ lúc trước, chính là dùng thân nữ tử sáng lập vinh quanh mà vô số nam tử không sánh kịp, bình định phương bắc kiến công lập nghiệp, lúc ấy sao không ai nói tới cái gì cương thường? Nối dõi tông đường, kéo dài nhang khói? Tuy là hai nam tử thành hôn, nhưng có thể nhận con nuôi cho vào dòng dõi, nếu dòng họ không ngại thì cần gì phải mặc thủ thành quy (*)? Bọn họ hai bên tình nguyện lại được trưởng bối tán thành, cũng không ở trong phòng nhà các khanh, không ăn cơm nhà các khanh, các khanh nháo loạn cái gì?"
Những khi thảo luận hướng sự Hoàng thượng rất ít tỏ thái độ, chỉ để các đại thần nói, mà một khi y đã tỏ thái độ thì không thể không tuân theo.
Các thần tử biết rõ thói quen của y, tất cả đều trầm mặc.
Đại khái là nghĩ đồi phong bại tục thì cứ đồi phong bại tục đi, cũng không cần thiết phải đối nghịch với Hoàng đế, dù sao cũng chỉ là tôn thất không có thực quyền mà thôi.
Không nghĩ tới Hoàng thượng dĩ nhiên còn hạ chỉ tứ hôn, truyền lệnh cho Thái Thường tự phụ trách để hắn và Chu Giáng hợp tịch thành hôn, còn ban thưởng tước vị cho Chu Giáng.
Trong triều mọi người đều xôn xao, Vũ Thành đế trước giờ luôn cường thế, thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn dù khuyên can y cũng bỏ mặc.
Các đại thần nghe lời đoán ý cũng tỏ ra bình thường, trong dân gian càng không nhấc lên nổi sóng gió gì.
Bách tính kinh thành cũng làm