Nhưng nếu như một người có thể đánh được nhiều trận thì bọn họ cũng không cần phải mang nhiều người như vậy.
“Anh Vũ Hoàng Minh, nếu chúng ta thực hiện một ước định thì sao?” “Một người chỉ có thể đánh một trận, bất luận sống chết”
“Thời gian thì tôi sẽ không hạn chế mấy người, anh thấy thế nào?”
“Nếu không, chúng tôi cũng không cần phải! mang nhiều người đến thế này”
Chuyện đến nước này, Kirock chỉ có thể thỏa hiệp.
Bằng không chờ đợi bọn họ chính là một trận hỗn chiến vô cùng lớn.
Ông ta tin, ngoại trừ một số người ở ngoài, những người khác ở bên trong trận hỗn chiến đều sống không được.
“Thật là một sự lựa chọn sáng suốt.
”
Vũ Hoàng Minh mỉm cười, không nói gì.
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Vũ Hoàng Minh vẫn thấy hơi lo lắng.
Vẫn cảm giác đối phương còn có âm mưu nào đó đang chờ đợi mình.
Tuy nhiên, ngoại trừ trận pháp ở bên ngoài, đối phương còn có thể chuẩn bị gì nữa ở phía sau?
Anh thật sự không thể nghĩ ra.
Nửa tiếng sau, mấy người Liễu Quân đã quay trở lại.
Trong tay mấy người Liễu Quân đều cầm một đồ vật kỳ quái nào đó.
Một lá cờ nho nhỏ, màu sắc rực rỡ, trên mặt cờ còn có một bức tranh kỳ lạ.
Mộ Dung Anh Nguyên nhìn thấy đối phương nhổ trận kỳ của mình, sắc mặt trở nên âm u.
Ánh mắt dừng lại ở trên người Vũ Cuồng đang nghỉ