Máu tươi nhiễm đỏ cả mặt đất.
Cỏ dại khô héo rướm máu, máu chảy dọc theo ngọn cỏ xuống mặt đất.
Suốt hai tiếng đồng hồ, hai bên dường như chiến đấu càng gay cấn.
Trong số trăm người, ngoại trừ mấy người Vũ Hoàng Minh chưa hề ra tay, còn lại chín mươi lăm người đã xông lên một nửa, hơn nữa thua nhiều thẳng ít.
Tính tổng thể, bên Bắc Sơn thắng ba mươi bảy trận mà bên đối phương đã bắng bốn mươi lăm trận.
Cơ hội thắng của bọn họ chỉ có bốn phần.
Nếu như còn như vậy, đây mà là chiến tranh, nhất định bọn họ đã thua rồi.
Ở sau lưng nhóm người Vũ Hoàng Minh đã chất đầy thi thể, mỗi một thi thể đều có một tấm vải trắng.
Có nhiều nhất là khoảng bảy mươi người, vốn thương vong không đến mức như vậy, nhưng các tướng sĩ này đã sớm ôm tâm tính phải chết ra trận.
Không giết được địch, thề không bỏ qua.
Sắc mặt nhóm người Vũ Hoàng Minh có phần hổ thẹn, vô cùng âm u.
“Nếu tiếp tục thì chắc chắn chúng ta sẽ thua, phải làm sao đây?”
Dương Cửu cau mày, đại soái chín sao bên địch dường như nhiều gấp đôi bọn họ.
Bọn họ có được nhiều chiến thắng như vậy là nhờ nghị lực tử chiến đó.
Thậm chí không tiếc bất cứ giá nào để giết chết đối phương.
Nếu như có chút sợ hãi, chiến công của bọn họ nhất định không thể vượt quá ba mươi.
Vũ Hoàng Minh nghe vậy, quay đầu lại nhìn về phía mười ba đội viên.
Bọn họ đều là những người chưa ra trận nào.
Trên mặt mỗi