Ngay khi những lời này nói ra, ánh mắt của mọi người lập tức rơi vào Vũ Hoàng Minh.
Vũ Hoàng Minh tỏ vẻ ngượng ngùng, làm sao anh có thể có thời gian làm quân vương của Bắc Sơn chứ?
“Ông Quân, bây giờ ông không còn trẻ sao?” “Tôi vẫn còn rất nhiều việc muốn làm, chi bằng ông làm thêm mười năm nữa đi?”
“Tôi hứa với ông, sau mười năm ông có muốn tôi cũng không để ông như vậy nữa, ông thấy sao?”
Vũ Hoàng Minh còn rất nhiều việc cần làm, gần như là không có thời gian.
Liễu Quân tức giận trừng mắt nhìn anh một cái, châm biếm: “Cậu nghĩ rằng cậu có việc, còn tôi thì không sao? Vị trí này cậu không ngồi cũng phải ngồi!”
Lúc này Vũ Hoàng Minh có chút bất lực, Đảo mắt một vòng, ánh nhìn rơi trên người Dương Cửu, sau đó không chú ý đến anh ta nữa, há to miệng ăn thức ăn.
Lư Thụy Lâm trực tiếp cúi gằm mặt uống cạn ly rượu.
Đông Phương Ám càng không cần phải nói, đánh đấm vui vẻ với Vũ Cuồng.
Diệp Bách Kiên Thiên và Phong Hiểu Quang thậm chí còn không đếm xỉa đến anh, nói những câu chuyện cười khó lọt tại.
“Mọi người cố ý đúng không?”
Mặt Vũ Hoàng Minh đầy bất lực.
“Hoàng Minh, cậu đừng nhìn nữa, tôi, Đông Phương Ám, Dương Cửu, với cả cậu Lâm mấy người chúng tôi có chuyện rất quan trọng phải làm”
“Ngày mai chúng tôi phải đi rồi, cho nên vị trí này vẫn là cậu ngồi đi” Liễu Quân uống một hớp rượu, nhìn chằm chằm Vũ Hoàng Minh.
Vũ Hoàng Minh thở dài: "Ông Quân, đây là ông làm khó tôi sao?”
Sau đó lướt mắt một vòng rồi nhìn thẳng vào Diệp Bách Kiên và Phong Hiểu Quang.
Nếu cả bốn người kia đều phải đi, vậy còn lại bọn họ.
“Cút đi!”
“Đừng có nhìn tôi, ân oán giữa tôi và anh vẫn chưa có giải quyết đâu!”
Phong Hiểu Quang trực tiếp chửi bới.
“Bách Kiên, anh.
” Diệp Bách Kiên xua tay: “Đừng nhìn tôi, tôi là không thể nào đâu!”
Vũ Hoàng Minh liền tức giận đập bàn.
“Tôi không tin!”.
“Hai người đứng dậy cho tôi, nếu hôm nay hai người đánh