Nhà họ Trương ở thành phố Hải Mỹ có thể nói là doanh nghiệp mạnh nhất. Nhưng họ cũng không dám quá độc đoán.
Dù sao những người có thể phát triển ở chính là những dòng tộc ẩn thế.
Tầng cao nhất của khách sạn La Đô.
Trên thực tế là không có phòng riêng mà chỉ có một nhà hàng rất lớn.
Trong nhà hàng có nhiều bàn khác nhau,
Mỗi bàn đại diện cho một vị trí không sử dụng. Bàn ăn của nhà họ Vũ ở phía trước.
Đương nhiên ban đầu tiên là của nhà họ Trương rồi.
Tuy nhiên khi vừa bước vào sảnh, Vũ Hoàng Minh đã nhìn thấy một người quen.
"Trương Thằng Thiện!”.
“Không ngờ lại có thể gặp được ông ta ở đây, thật may mắn đấy” Khuôn mặt Vũ Hoàng Minh khẽ nở nụ cười lạnh lùng, anh nhìn người đàn ông xanh xao đang đứng cách đó không xa.
Trường Thắng Thiện suýt tự sát tại bến tàu Thiên Sơn.
Sau này khi người của nước địch giết qua thì anh vẫn lựa chọn buông tha cho ông ta.
Nếu không ông ta cũng không sống nổi đến bây giờ.
Trương Thắng Thiện đang uống rượu và ăn uống cùng gia đình nhà họ Trương.
Vừa thấy có người từ cửa bước vào, ông ta bất giác liếc nhìn.
Tuy nhiên khi nhìn thấy Vũ Hoàng Minh ở cửa, sắc mặt ông ta lập tức trở nên đanh lại.
Người nhà họ Trương ở xung quanh dường như đã nhận ra những thay đổi của Trương Thằng Thiện, họ bất giác nhìn theo ánh mắt của ông ta và nhìn về phía sau.
Họ nhìn thấy Vũ Hoàng Minh và