"Khụ khụ!"
Một ngụm máu đặc sệt phun ra từ miệng Vũ Hoàng Minh, sắc mặt vàng bệch.
Đúng là gừng càng già càng cay.
Trương Thắng Thiện xứng đáng là một người đạt cấp Ám kình đỉnh lâu đời và sức mạnh của ông ta không thể so sánh với các Ám kình đỉnh bình thường.
Tuy nhiên, tình hình của Trương Thắng Thiện lúc này cũng không được tốt cho lắm.
Máu mũi chảy ròng ròng, hai mắt bị che kín bởi tơ máu.
Ông ta không ngờ thực lực của Vũ Hoàng Minh lại mạnh đến vậy.
Một đấu bốn nhưng cũng không để rơi vào thế yếu và còn giết đám người Trương Minh Đức.
!Đây hoàn toàn là làm trò trước mặt tất cả các gia tộc ẩn danh, tự tát vào mặt mình, tát vào mặt toàn bộ nhà họ Trương.
Nếu hôm nay không thể khiến thằng ranh này bỏ mạng ở đây thì nhất định nhà họ Trương của ông ta sẽ trở thành trò cười của toàn bộ gia tộc ẩn danh.
"Phải công nhận là anh rất mạnh, trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã đạt tới trình độ này."
Trường Thắng Thiện lạnh lùng nhìn Vũ Hoàng Minh, khí thế trên người cũng càng ngày càng mạnh.
"Nhưng mà hôm nay anh nhất định phải chết ở chỗ này!"
"Tất cả đều đi ra cho tôi!"
Cùng với tiếng gầm giận dữ của ông ta, xung quanh dần dần hiện ra mấy người mang thực lực Nội kình đỉnh.
Tuy thực lực không mạnh lắm nhưng cũng có thể phân tán lực chú ý của Vũ Hoàng Minh, chỉ cần có cơ hội một chút là có thể chém chết đối phương.
Tưởng rằng đã kết thúc, ai biết ánh mắt của Trương Thắng Thiện lại rơi vào một người trong một nhóm khác.
"Lưu Phấn, ban đầu tôi không muốn nói tới chuyện này nhưng mà theo tình hình hiện tại, tôi nhớ gia đình của ông rất nhiều và tối không thể tránh được."
Lời nói của Trương Thắng Thiện khiến mọi người trong gia tộc họ Lưu do Lưu Phẩn đứng đầu đều cau mày.
Bọn họ không biết mối hận giữa nhà họ Trương và nhà họ Vũ có liên quan gì đến bọn họ?
"Ông muốn nói gì?"