Thủ hạ Đổng Thiên Bảo chớp mắt toàn bộ đều bị đánh bay, toàn bộ tay chân gãy đoạn ngã vào trong vũng máu.
Mọi người có mặt đều hét lên!
Vẻ mặt Đồng Thiên Bảo càng là kinh hãi!
Anh còn chưa lấy lại tinh thần, Thiên Tàn cũng động, như: tia chớp lao tới phía anh.
Thiên Tàn cánh tay trái bằng thép, hung hăng đắm về phía mặt Đồng Thiên Bảo.
Một quyền này tốc độ quá nhanh!
Đồng Thiên Bảo hoàn toàn không thể né tránh, trơ mắt nhìn quả đắm thép ở trước mắt anh không ngừng tới gần, không ngừng to ra.
Mắt thấy quả đấm thép sắp rơi vào đầu anh.
Trong lòng hiện lên tuyệt vọng: Mạng mình xong rồi.
Đúng lúc này, Trần Ninh ra tay.
Trần Ninh kịp thời nắm lấy một cái chén trà, ném về phía Thiên Tàn.
Chén trà giống như đạn pháo, phát ra tiếng rít xé gió sắc bén, xẹt về phía đầu Thiên Tàn.
Thiên Tàn bất lực, chỉ có thể buông tha tiến công Đổng Thiên Bảo, quay người một quyền, đánh trúng chén trà.
Àm ầm!
Cốc trà bị nghiền nát.
Ánh mắt hai người Thiên Tàn cùng Địa Khuyết đều nhìn Trần Ninh.
Thiên Tàn lạnh lùng nói: “Thì ra có cao thủ ở đây.”
Địa Khuyết nói: “Hẳn là tiểu tử này đánh nhóm người Lưu Tam Đao.”
Thiên Tàn gật đầu: “Rát tốt, đưa anh ta lên đường trước.”
Lúc này, Tần Tước cũng như lâm đại địch đứng lên, cô nói với Trần Ninh: “Trần Bắc, hai người này hẳn là Thiên Tàn Địa Khuyết trong truyền thuyết, người ta gọi là anh em Thiên Tàn Địa Khuyết, thực lực kinh khủng.”
“Hai người bọn họ, anh và tôi mỗi người đối phó một người, có vấn đề gì không?”
Tắt cả mọi người ở hiện trường đều nhìn Trần Ninh.
Trần Ninh nói: “Có!”
Tần Tước nghe vậy nhíu mày: “Anh không có lòng tin chiến thắng bắt kỳ một người nào trong bọn họ sao, cũng được, vậy toàn bộ giao cho tôi đối phó đi.”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Có vấn đề, giết gà làm sao lại dùng đao mỗ trâu, chỉ là hai cá tạp, sao có thể làm phiền trưởng quan