Rất nhanh, thủ hạ của Đổng Thiên Bảo liền đem thi thể Thiên Tàn Địa Khuyết kéo đi.
Nhân viên phục vụ nhà hàng cũng nhanh chóng làm sạch vết máu trên mặt đất.
Nhưng!
Tống Sính Đình cùng Đồng Kha, Tống Thanh Thanh vẫn bị kinh hãi.
Các cô đã không còn tâm trạng ăn cơm nữa, tính tiền trở về trước.
Về nhà thôi!
Tống Sính Đình dần dần bình phục tâm trạng một chút, cô nói với Trần Ninh: “Trần Bắc, biệt thự ba tầng nhà tôi, tôi và con bé ở tầng ba, cha mẹ tôi ở tầng hai, hai phòng khách ở tầng một lần lượt là anh và Tần Tước ở.”
“Anh chủ yếu phụ trách bảo vệ con gái tôi cùng người nhà tôi, an toàn công việc của tôi do Tiểu Tần phụ trách.”
“Anh có vấn đêg gì không?”
Trần Ninh cười nói: “Không!”
Tống Sính Đình gật đầu, sau đó liền cùng Đồng Kha, dẫn Tống Thanh Thanh lên lầu.
Trong phòng khách tầng một, chỉ còn lại Trần Ninh và Tần Tước.
Tần Tước lạnh lùng nói: “Trần Bắc!”
Trần Ninh quay đầu nhìn về phía Tần Tước, kinh ngạc nói: “Trưởng quan, có chuyện gì vậy?”
Tần Tước lạnh lùng nói: “Nói với anh hai điều phải chú ý, đầu tiên khi anh cùng Thiếu phu nhân nói chuyện, không nên mặt nở nụ cười, anh chính là một vệ sĩ không có tình cam.
“Thứ hai sau này anh không thể lớn mật nhìn chằm chằm bóng lưng Thiếu phu nhân như vậy, chú ý thân phận của anh, anh hiểu rõ lời tôi nói chứ?”
Trần Ninh giật mình, chợt hiểu được.
Tần Tước đây là cảnh cáo anh không nên có bắt kỳ tâm tư: lệch lạc, không thể sinh ra một chút ý nghĩ không nên có đối với Tống Sinh Đình!
Trần Ninh dở khóc dở cười, đoán rằng Tần Tước nằm mơ: không thể tưởng tượng được, anh là Trần Ninh đeo mặt nạ dịch dung, là cấp trên hàng đầu của cô, là chồng của Tống Sính Đình.
Nhưng…
Tần Tước không biết thân phận thật sự của anh, lúc anh nhìn Tống Sính Đình, cũng quả thật bát tri bất giác toát ra tình yêu dành cho Tống Sính Đình, cho nên Tần Tước sinh ra hiểu làm.
Anh mỉm cười và nói: “Được, tôi sẽ chú ý.”
Tần Tước lạnh lùng nói: “Còn có một chuyện nữa!”
Trần Ninh tò mò hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”
Tần Tước khuôn mặt xinh đẹp kín đáo nói: “Khi anh đối mặt với tôi, tốt nhất cũng không nên cười đùa.”
Trong nháy mắt Trần Ninh trợn tròn mắt.
Lúc này, Tần