Rất nhanh thì Đồng Kha, Tiêu Lỗi và Triệu Xuân Linh đã đến Câu lạc bộ Blue Sky.
Trong phòng đã có một số bạn học mà năm đó học tại Đại học Y khoa.
Tiêu Lỗi gọi vài chai vang đỏ để chúc mừng cuộc gặp mặt của các bạn cùng lớp.
Thực ra, khi Tiêu Lỗi còn học đại học thì anh ta yêu mến Đồng Kha đến điên cuồng.
Nhưng đáng tiếc chính là Đồng Kha là một thiên tài và học vô cùng giỏi.
Cho dù nhà Tiêu Lỗi có nhiều tiền như thế nào đi chăng nữa thì Đồng Kha cũng không nhìn trúng một kẻ học kém như anh ta.
Vì vậy, Tiêu Lỗi đã thất bại trong việc theo đuổi Đồng Kha trong những năm đại học.
Sau khi Tiêu Lỗi tốt nghiệp, anh ta lăn lội, chơi bời trong xã hội vài năm và biết ngày càng nhiều những trò dơ bản.
Lần này anh ta từ Triệu Xuân Linh mà biết được Đồng Kha muốn đến Trung Hải vì vậy anh ta liền cố ý sắp đặt một vài chuyện.
Triệu Xuân Linh và đám bạn học cũ này đều bị anh ta dùng cho một mục đích riêng.
Chương 102: Làm Phiền, Lau Sạch Giày Cho Tôi! 3 Đó chính là chuốc say Đồng Kha, tạo cơ hội cho Tiêu Lỗi ngủ với Đồng Kha.
Bởi vậy, ngay từ khi bắt đầu, Tiêu Lỗi và Triệu Xuân Linh đã cố gắng hết sức để khiến Đồng Kha uống rượu.
Sau khi lấy bằng tiên sĩ của đại học Y khoa, Đồng Kha gia nhập viện nghiên cứu vắc xin để tiến hành nghiên cứu vắc xin ung thư cùng với một số chuyên gia y tế.
Mặc dù cô rất ít tiếp xúc với những mặt tối của xã hội nhưng rốt cuộc cô cũng không ngu ngốc.
Ngay sau đó cô đã nhận ra có gì đó không ổn, đặc biệt là đôi mắt của Tiêu Lỗi càng lúc càng không kiêng nễ gì mà nhìn cô, điều này khiến cô cảm giác được Tiêu Lỗi không có ý tốt.
Cô có chút hối hận, đáng lẽ ra cô nên ngồi lên chiếc xe rách nát của anh rễ để về nhà.
Hiện tại, cô như tự mình đưa dê vào miệng hỗ vậy.
Cô đứng dậy, nói với Tiêu Lỗi và những người khác: “Xin lỗi, tớ hơi say rồi vì vậy tớ xin phép về trước.”
Thế nhưng khi cô vừa đứng lên thì đột nhiên cảm thấy chóng mặt, sau đó yếu ớt ngã ra ghế sô pha.
Tiêu Lỗi lập tức đi tới với nụ cười xấu xa, giả vò quan tâm hỏi: “Đồng Kha, cậu có chuyện gì vậy?”
Đồng Kha cảm thấy hoa mắt chóng mặt, toàn thân không còn chút sức lực nào, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.
Cô nhìn vẻ mặt kinh tởm của Tiêu Lỗi đang kề sát, run rẫy nói: “Anh… Tiêu Lỗi, anh động tay động chân trong rượu.”
Tiêu Lỗi dâm dê cười: “Ha ha, xem ra cô cũng không ngu ngốc nhưng đáng tiếc là bây giờ mới phát hiện ra, đã muộn rồi. Đồng mỹ nữ, tôi đã mong đợi chuyện ngày hôm nay đã nhiều năm, cuối cùng cũng đợi được.”
Tiêu Lỗi vừa nói Triệu Xuân Linh và những người khác: “Các người ra ngoài đi, để tôi và Đồng Kha vui vẻ cùng nhau.”
Đồng Kha vừa xấu hỗ vừa phẫn nộ, đáng tiếc hiện tại cơ thể cô không còn chút sức lực, ngay cả ý thức cũng bắt đầu mờ mịt, muốn phản kháng nhưng lại bắt lực.
Hai giọt nước mắt trào ra nơi khóe mắt.
Tiêu Lỗi cười xấu xa nói: “Cô khóc cái gì, chẳng lẽ đây là lần đầu của cô! Ha ha, vậy thì tôi sẽ nhẹ nhàng hơn với cô, yên tâm đi.”
Triệu Xuân Linh liếc nhìn mấy cái, trong mắt mơ hồ mang theo ý cười, bọn họ chuẩn bị rời đi, giao cái phòng này cho Tiêu Lỗi làm chiến trường.
Nhưng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đạp mạnh, ầm một tiếng bị đá văng ra.
Một đạp này vô cùng lớn, trực tiếp đạp cửa phòng bay ra ngoài và đóng sằm lại trước mặt Tiêu Lỗi và những người khác, động tĩnh lớn như vậy khiến đám người trong phòng đều giật mình.
Đám Tiêu Lỗi vừa kinh vừa sợ nhìn về phía cửa phòng, ngay cả Đồng Kha ý thức ngày càng mơ hồ cũng nhìn theo.
Lúc này, vì xuân dược phát tác nên ý thức cô mơ hồ, nhìn gì cũng không rõ ràng.
Nhưng cô vẫn có thể nhận ra người đạp cửa xông vào là một người đàn ông dáng người cao, thon dài.
Chỉ là cô không thể nhìn rõ mặt người đàn ông, tầm nhìn của cô quá mờ.
Người đạp cửa không ai khác chính là Trần Ninh.
Đồng Kha là em họ của Tống Sính Đình mà Tống Sính Đình đã nhờ Trần Ninh đến đón Đồng Kha.
Nếu hôm nay Đồng Kha gặp chuyện gì xấu thì khi trở về Trần Ninh không biết giải thích thế nào với vợ mình.
Vì vậy, anh liền đi theo tới đây, không ngờ rằng Tiêu Lỗi đã bát đầu động thủ nên anh không chút do dự mà đạp cửa xông vào.
Khi Tiêu Lỗi nhìn thấy Trần Ninh, vừa sợ vừa giận nói: “Được lắm thằng nhãi, mày dám phá hỏng chuyện tốt của tao?”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Thả em ấy ra thì tao còn tha cho mày một lần. Nhưng cũng chỉ là tao tha cho mày mà thôi, còn nếu em ấy muốn truy cứu pháp luật thì tao không quan tâm.”
Nghe vậy, Tiêu Lỗi cười toe toét nói: “Ha ha, mày chưa nhìn xem nơi này là địa bàn của ai mà muốn làm anh hùng sao? Chỗ này là câu lạc bộ do Hạt Tử ca bảo kê, mà Hạt Tử là anh em kết nghĩa sống chết có nhau có tao, mày muốn tìm chết thì tao đành đáp ứng giúp mày vậy.”
(*) Hạt Tử có nghĩa là Bọ cạp Ngay khi giọng nói của Tiêu Lỗi vừa rơi xuống, một nhóm người đã xuất hiện ở bên ngoài hành lang.
Người đứng đầu là một người đàn ông tầm 30 tuổi, mặc áo khoác da màu đen.
Người đàn ông này có một hình xăm bọ cạp đáng sợ trên cổ, người này chính là Hạt Tử một đệ tử của Chúc gia ở Thiên Hải.
Đi theo phía sau Hạt Tử là mấy chục tên cầm mã tấu và ống sắt, hắn ta nhìn vào cảnh cửa bị đạp hỏng, sau đó ánh mắt bất thiện rơi trên người Trần Ninh, hung tợn nói: “Mày đến đây đạp quán?”
Khi Tiêu Lỗi nhìn thấy Hạt Tử, như gặp được cứu binh, lập tức tiền đấy lấy lòng: “Hạt Tử ca, tên khốn này phá hỏng chuyện tốt của em, còn đang gây sự ở chỗ của anh, anh giúp em dạy dỗ nó một chút.”
Tất cả bọn họ đều trừng mắt nhìn Trần Ninh nhưng Trần Ninh dường như không để đám người này vào trong mắt.
Anh đi thẳng tới, ôm lấy Đồng Kha đang mắt dần ý thức vì trúng xuân dược, nhẹ giọng nói: “Không sao, anh đưa em rời đi”
Ý thức Đồng Kha mơ hồ, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Cô không nhìn thấy rõ mặt Trần Ninh, nhưng khi vùi đầu vào lồng ngực rắn chắc của Trần Ninh, cô cảm thấy người đàn ông đứng ra giải cứu cô vô cùng đáng tin cậy và an tâm.
Trần Ninh ôm Đồng Kha đi về phía cửa, lãnh đạm nói: “Người nào cản tao sẽ gánh chịu hậu quả.”
Hạt Tử cười lạnh một tiếng, vung tay lên nói: “Động thủ, đánh cho tên kiêu ngạo này cho tao.”
Trong nháy mắt, đám thuộc hạ sau lưng Hạt Tử hung hăng lao về phái Trần Ninh.
Đầu óc Đồng Kha mơ hồ mặc dù ý thức không rõ nhưng cô cũng biết chuyện gì đang xảy ra, cô vô thức nắm chặt áo sơ mi của Trần Ninh.
Một tên tay cầm ống sắt muốn đập nó vào đầu Trần Ninh.
Trần Ninh giơ chân lên, đá vào đầu gối đối phương trước.
“Răng rắc” một tiếng, đầu gối của tên này trực tiếp bị Trần Ninh đá gãy, hắn ta kêu thảm một tiếng rồi quỳ xuống trước mặt Trần Ninh.
Trần Ninh không có dừng lại bước chân, tiếp tục đi về phía trước.
Thêm