Một âm thanh vang dội hữu lực truyền đến.
Sau đó, một người đàn ông cao lớn mặc quân phục tướng quân, mang theo một nhóm thuộc hạ, uy phong lẫm liệt chậm rãi đi vào.
Đây đúng là tổng chỉ huy quân khu Giang Nam, Thượng tướng Lưu Chấn Bình.
Đám người Diệp Băng Tâm sợ ngây người, Lưu tướng quân thật sự đến đây.
Diệp Chấn Quân cuống quít chạy đến đón tiếp, cười cười nịnh nọt nói: “Thủ trưởng, sao ngài lại đến đây?”
Thân hình Lưu Chắn Bình cao lớn, dung mạo uy nghiêm, không giận mà uy.
Ông cố ý vô tình liếc nhìn Trần Ninh một cái, thản nhiên nói: “Tôi nghe nói huynh đệ của mình bị người khác khi dễ, đặc biệt đến đây xem xem ai ăn gan hùm, dám ở trong địa bàn của tôi đụng đến huynh đệ của tôi?”
Huynh đệ?
Đây là nói ông ta sao?
Diệp Chắn Quân thụ sủng nhược kinh.
Ông ta là người của Diệp gia, cũng là thứ trưởng Bộ An ninh của quân khu Giang Nam.
Xuất thân cùng chức vị của ông ta vốn không thấp.
Nhưng nếu so với Lưu Chấn Bình, thống soái quân khu Giang Nam, ông ta tự nhận không cùng đẳng cấp.
Thường ngày càng không dám cùng Lưu Chắn Bình xưng huynh gọi đệ.
Nhưng mà hôm nay Lưu tướng quân lại xưng huynh đệ với ông ta.
Diệp Chấn Quân hưng phấn đến mặt đỏ bừng, giếng như người vừa uống ba cân rượu mạnh.
Có thể được Lưu thống soái nhận làm huynh đệ, thật sự rất có mặt mũi!
Diệp Chấn Quân trong lòng nghĩ, đại khái là vì Lưu tướng quân biết anh rễ trước của ông ta Hạng Thành sắp trở thành Quốc chủ kế nhiệm, cho nên Lưu tướng quân đối với Diệp gia và ông ta cũng trở nên khách khí hơn!
Ông ta cười tươi thoải mái nói với Lưu Chắn Bình: “Ha ha, hóa ra thủ trường ngài biết Diệp gia chúng tôi bị người khác khi dễ, đặc biệt vì Diệp gia ra mặt.
Nếu thủ trưởng ngài đã xưng huynh đệ với tôi, vậy tiểu đệ đây về sau liền cả gan gọi thống soái ngài một tiếng Lưu huynh.”
Đám người Diệp Băng Tâm cách đó không xa nhìn một màn này đã sớm kinh hỉ cùng kiêu ngạo.
Diệp Băng Tâm đắc ý nghĩa, ngay cả Lưu tướng quân còn xem em trai bà ta là huynh đệ, vậy địa vị Diệp gia của bà ta rõ ràng đã cao hơn.
Bà ta đắc ý nhìn Trần Ninh, thầm nghĩ đến cả Lưu tướng quân còn tự mình ra mặt, tên tiểu tử này còn không chết sao? Đến con tiện nhân Tống Sính Đình kia nữa, đều xong đời rồi!
Nhưng mà một màn kế tiếp lại khiến chị em Diệp Băng Tâm cùng đám người ở hiện trường sợ ngây người.
Chỉ thấy Lưu Chán Bình thần tình phẫn nội, nâng tay hung hăng tát một phát lên mặt Diệp Chán Quân.
“Chát” Một tiếng bạo vang.
Diệp Chấn Quân bị đánh một phát, khóe miệng tràn máu.
Cái tát này quả thật rất tàn nhẫn.
Cũng đánh tan giấc mộng của Diệp Chắn Quân.
Diệp Chấn Quân một tay bưng mặt, ánh mắt mê mang.
Ông ta ủy khuát nói: “Thủ trưởng,