Anh ta vốn định giả bộ trước mặt Đồng Kha, không ngờ bị Trần Ninh làm phiền như vậy, khiến anh ta biến thành kẻ ngốc.
Anh ta vừa xấu hỗ vừa tức giận, vội vàng muốn lấy lại mặt mũi.
Mà Trần Ninh cũng không có ý định buông tha Kiều Hiểu Minh dễ dàng, năm đó nhập ngũ tân binh không bao lâu, đại hội liền có giao lưu tân binh, lúc trận chung kết Kiều Hiểu Minh động tay chân trong cốc nước của anh, còn khiến bụng anh đau mấy ngày, cuối cùng đến chỗ quân y truyền nước biển.
Vốn anh đã quên tiểu nhân đê tiện Kiều Hiểu Minh này, nhưng tối nay Kiều Hiểu Minh lại đụng vào họng súng, vậy anh sẽ tính sổ với Kiều Hiểu Minh.
Lúc này anh trầm mặt, lạnh lùng nói: “Kiều Thiếu tá, anh cũng là người trong bộ đội, vừa rồi anh dám công khai phỉ báng Thiếu soái, chuyện này anh giải thích như thế nào?”
Kiều Hiểu Minh không vui nói: “Trần Bắc, anh là Trung tá, tôi là Thiếu tá, anh chỉ cao hơn tôi một cấp.”
“Hơn nữa anh là quân Bắc Cảnh, tôi là quân Đông Hải, chúng ta không thuộc cùng một quân khu, cho nên anh đừng quá coi trọng mình, càng đừng coi tôi là thủ hạ của anh mà răn dạy.”
“Về phần những nhận xét của tôi về Thiếu soái, tôi cũng không cảm thấy có vấn đề gì.”
“Trước kia tôi từng đánh bại anh ta, hiện tại, sau này, tôi cảm thấy tôi vẫn có thể đánh bại anh ta, chẳng lẽ tôi rất tự tin với bản thân, cũng có tội sao?”
Trần Ninh cười lạnh nói: “Anh đánh bại Thiếu soái? Rắm thối!”
“Sao tôi lại nghe nói năm đó đêm trước ngày đi đấu tân binh, anh lén hạ thuốc xổ ở trong cốc nước của Thiếu soái, dẫn đến Thiếu soái tiêu chảy bỏ cuộc, anh mới may mắn thắng?”
Kiều Hiểu Minh nghe vậy, sắc mặt biến đổi, sâu trong mắt hiện lên một vẻ bối rồi.
Đồng Kha khiếp sợ nhìn Kiều Hiểu Minh: “Tôi đã nói Thiều soái sức mạnh vô song, anh làm sao có thể thắng được Thiếu soái, thì ra anh sử dụng thủ đoạn đê tiện!”
Sắc mặt Kiều Hiểu Minh đỏ lên, thẹn quá hóa giận nói: “Nói nhảm, tôi đường đường chính chính thắng, anh ta tự biết không phải đối thủ của tôi, mới bỏ cuộc.”
Trần Ninh cười khẽ: “Một chút bản lĩnh ấy của anh, mà dám nói Thiếu soái không phải là đối thủ của anh sao?”
Một chút bản lĩnh?
Ngày thường Kiều Hiểu Minh mắt cao hơn đầu, nghe được lời này của Trần Ninh, anh ta liền không vui.
Hơn nữa vừa rồi Trần Ninh làm cho anh ta lúng túng, ánh mắt anh ta hiện lên một vẻ sát khí, cười lạnh nói: “Nghe giọng điệu của Trần Trung tá anh, giống như rất khinh thường đối với bản lĩnh của tôi, không biết anh có can đảm so tài với tôi không?”
Khóe miệng Trần Ninh hơi nhéch lên: “Chỉ là so tài sao?”
Kiều Hiểu Minh cười lạnh: “Đương nhiên không phải so tài đơn thuần, hai chúng ta