Trần Ninh nhìn vòng eo béo tròn và đôi lông mày sâu róm của Phùng Bảo Lai, nhàn nhạt nói: “Tôi không biết anh có ý đồ gì khi lừa bịp em họ của chúng tôi, nhưng tôi sẽ cho anh một cơ hội thành thật giải thích và xin lỗi.”
Đồng Kha tức giận trừng mắt với Trần Ninh nói: “Tôi không cho phép anh nói xấu Bảo Lai.”
Phùng Bảo Lai cũng hằm hằm nhìn Trần Ninh, hung dữ nói: “Thằng nhãi, nếu anh còn như vậy thì đừng trách tôi không khách khí với anh.”
Trần Ninh mỉm cười nói với Đồng Kha: “Em nói tên này đã đánh bại mười mấy tên côn đồ và mở một đường máu cứu em phải không?”
Đồng Kha ngẳng mặt lên nói: “Đúng vậy, có vấn đề gì?”
Trần Ninh cười nói: “Anh nhìn thế nào thì cũng không thấy anh ta giống một cao thủ, chỉ sợ em nhận nhầm kẻ xấu thành ân nhân của mình, cuối cùng lại tiền mất tật mang. Vì vậy anh muốn giúp em xác minh lại xem có đúng là anh ta đã cứu em hay không?”
Đồng Kha cảm thấy Trần Ninh quả thực là cố tình gây sự, vì vậy cô tức giận, muốn mắng Trần Ninh thích xen vào chuyện của người khác.
Nhưng lúc này Tống Sính Đình đã giữ cô lại và nói nhỏ: “Tiểu Kha, anh rễ em cũng chỉ lo em bị lừa mà thôi. Chị cảm thấy người đàn ông này có chút vụng về, không giống một người có thân thủ lợi hại cho lắm vì vậy em để anh rễ xác minh một chút xem sao.”
Đồng Kha không chào đón Trần Ninh nhưng cô vẫn nghe lời của Tống Sinh Đình.
Cô trừng mắt nhìn Trần Ninh một chút, sau đó hừ lạnh nói: “Được rồi, nếu anh đã muốn kiểm kiểm chứng thực lực của Bảo Lai thì anh so tay với Bảo Lai một chút. Chẳng qua nến như anh bị Bảo Lai đả thương thì cũng đừng hối hận.”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Được!”
Nhìn thấy tình hình như vậy, Phùng Bảo Lai biết rằng nếu hôm nay không đánh một trận với Trần Ninh hoặc là không thể đánh bại Trần Ninh thì hắn ta sẽ bị Đồng Kha nghi ngờ.
Vì vậy, hắn ta nhìn Trần Ninh với ánh mắt không có ý tốt, lạnh lùng nói: “Hừ, nếu anh đã tự mình muốn khó coi thì cũng đừng trách tôi không khách khí với anh.”
Trần Ninh từ chối cho ý kiến, vẫy vẫy tay nói: “Đến!”
Các nhân viên bán hàng trong phòng triển lãm thấy hai người bọn họ định đánh nhau tại đây thì bị dọa sợ, vội vội vàng vàng tiến đến muốn ngăn cản.
Nhưng lúc này Lý Kiện Mẫn xuất hiện, Lý Kiện Mẫn ngăn cản nhân viên bán hàng lại và bình tĩnh nói: “Anh Trần là vị khách quý nhất của chúng ta. Đừng nói đến việc anh ấy đánh nhau ở đây mà cho dù anh ấy có đập phá toàn bộ của hàng của chúng ta thì anh ấy cũng có đủ khả năng để đền cho chúng ta.”
Đám nhân viên bán hàng hai mặt nhìn nhau, chắn kinh nhìn về phía Trần Ninh.
Phùng Bảo Lai khẽ quát một tiếng, sau đó hung hăng giơ nắm đấm lên và lao về phía Trần Ninh.
Thân ảnh Trần Ninh hơi lóe lên, chân khẽ nhác lên.
Phùng Bảo Lai bị vấp và ngã nặng trên mặt đất như một con chó đang gặm phân.
Tháy thế, Đồng Kha khẽ nhíu mày.
Tống Sính Đình cũng thì thào nói: “Tiểu Kha, em nói anh ta đã đánh bại mười mấy tên côn đồ và cứu em, bây giờ chị cảm thấy thân thủ của anh ta hình như có chút không giống, em có chắc chắn là anh ta không?”
Phùng Bảo Lai không còn mặt mũi, vùng vẫy từ dưới đất đứng dậy, thẹn quá hóa giận nói: “Thằng nhãi, mày dám giở trò với tao, mày nhất định phải chết.”
Nói xong, hắn ta dùng hết sức lực vung nắm đắm lên lao về phía Trần Ninh.
Đáng tiếc là hắn ta tung ra nhiều cú đắm liên tiếp nhưng toàn bộ đều bị Trần Ninh tránh được một cách dễ dàng.
Trần Ninh nhàn nhã như tản bộ, thành thạo điêu luyện.
Trái lại, Phùng Bảo Lai hung hăng đánh loạn nhưng ngay cả một góc áo của Trần Ninh mà hắn ta cũng không chạm vào được, ngược lại khiến bảo thân mệt mỏi đến mức thở hỗn hễn.
Tống Sính Đình không ngừng lắc đầu nhìn Đồng Kha.
Đồng Kha cắn môi không nói gì.
Cô cũng nhận ra Phùng Bảo Lai là anh hùng giả mạo.
Phùng Bảo Lai nổi giận đùng đùng, đỏ mặt quát Trần Ninh, “Mẹ kiếp, có gan thì mày đừng có tránh, đường đường chính chính đánh với tao, có dám không?”
Trần Ninh nói: “Được!”
Giọng nói của Trần Ninh vửa rơi xuống thì anh đã bước tới, giơ tay đấm một quyền.
Cú đấm này nhanh như tia chớp, mạnh như sắm sét.
Phùng Bảo Lai làm sao có thể đỡ được cú đắm này? Hắn ta trơ mắt nhìn Trần Ninh đấm tới, không ngừng dưới tầm mắt của hắn ta tới gần, phóng to.
“Bốp!”
Phùng Bảo Lai cảm thấy mặt hắn ta như bị búa tạ đánh tới, ầm một tiếng, trực tiếp ngửa đầu ngã xuống đắt.
Cú đấm này của Trần Ninh trực tiếp làm gãy mũi Phùng Bảo Lai.
Đánh cho mặt Phùng Bảo Lai đầm đìa máu và kém chút nữa thì bắt tỉnh.
Tuy nhiên, trước khi hắn ta có thời gian bát tỉnh, Trần Ninh đã bước tới.
Trần Ninh từ trên cao nhìn xuống Phùng Bảo Lai, lãnh đạm nói: “Bản lĩnh kém cỏi như vậy mà cũng dám giả mạo người khác.
Thành thật nói xem anh đã lừa gạt em họ của tôi như thế nào?”
Phùng Bảo Lại như vịt chết mà vẫn dám mạnh miệng, thề thốt phủ nhận: “Tôi thừa nhận anh rất lợi hại, tôi không đánh lại anh nhưng hôm qua xác thực là tôi đã liều mình cứu được Đồng tiểu thư…”
Phùng Bảo Lai chưa kịp nói xong thì đã bị Trần Ninh đạp vào bắp chân.
“Răng rắc” một tiếng, xương bắp chân của Phùng Bảo Lai bị Trần Ninh đạp gãy, hắn ta đau đến mức như heo bị giết hét lên: VY Trần Ninh lạnh lùng nói: “Trước mặt tôi,