“Không nói đến tôi là thủ phụ, chỉ dựa vào lần này tôi đại diện Nội các tuần tra thăm hỏi binh sĩ, cậu làm tổng chỉ huy cũng không nên chậm trễ như vậy chứ?”
“Cậu ngược lại nói, vừa rồi cậu làm gì, có chuyện gì quan trọng hon tôi đại diện Nội các đến tuần tra?”
Trần Ninh giọng lạnh lùng nói: “Tôi đã đi gặp bạn tốt của tôi.”
Hạng Thành cười lạnh: “Bạn tốt của cậu ở trong mắt cậu, so với Nội các còn quan trọng hơn…”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Bạn tôi tên là Lý Bất Phàm, một Trung tá của quân Bắc Cảnh, tối qua tuần tra trạm gác tuyến đầu, bị kẻ địch Tu La quốc vượt biên giết chết.
Hơn nữa, kẻ thù của Tu La quốc không chỉ vượt qua biên giới để giết Lý Trung tá, mà còn sử dụng đạn bị công ước quốc tế cắm.”
“Lý Bất Phàm hy sinh cực kỳ thảm, lúc đi, vô cùng đau khổ.”
“Tôi vừa rồi đi xem thi thể của cậu áy, trên bụng cậu ấy có thêm một lỗ thủng lớn, bị Đum-đum bắn ra.”
“Tôi đau buồn khó chịu, cho nên đến nghênh đón Hạng Các lão muộn, Hạng Các lão muốn trị tội của tôi thì cứ việc.”
Hạng Thành nghe vậy vẻ mặt khiếp sợ.
Ông ta thất thanh nói: “Cậu nói cái gì, Tu La quốc lại vượt biên đánh lén chúng ta, còn giết một Trung tá chúng ta, hơn nữa sử dụng đạn Đum-đum vô nhân đạo?”
Trần Ninh nói: “Chuyện này quân Bắc Cảnh đã báo Nội các, các lão ông vẫn không biết sao?”
Hạng Thành nghe vậy, trong nháy mắt mặt đỏ tía tai.
Ông ta hôm qua củng hôm nay, trong lòng liền nghĩ lại làm sao giết chết Trần Ninh, nào quản chuyện khác.
Hôm nay ông ta lấy chiêu bài thăm hỏi binh sĩ Bắc Cảnh, hiện tại quân Bắc Cảnh xảy ra chuyện lớn như vậy, một Trung tá hy sinh thảm thế nào, hơn nữa Bắc Cảnh đều báo Nội các, ông ta lại còn không biết.
Nói ông ta quan tâm nhiều hơn đến các tướng sĩ quân Bắc Cảnh, hiện tại ai tin chứ?
Quả nhiên, các tướng sĩ của quân Bắc Cảnh tại hiện trường, ánh mắt nhìn ông ta, đều trở nên khác thường.
Như thể tất cả đều coi ông ta là một chính trị gia đạo đức giả.
Ông ta rất xấu hỏ, chỉ có thể lộ ra biểu cảm căm phẫn, nói với Trần Ninh: “Hôm qua tôi bận rộn thị sát Tây Cảnh và Bắc Cảnh, không đọc được tài liệu báo cáo gần đây của Nội các, tôi cũng vừa biết chuyện này xảy ra khiến người ta phẫn nộ như vậy.”
“Trần Ninh, chuyện này nhất định phải xử lý nghiêm ngặt, tôi lập tức ra lệnh cho Bộ Ngoại giao kháng nghị, yêu cầu Tu La quốc cho chúng ta một lời giải thích.”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Kháng nghị là không