Đồng Kha đem Tổng giám đốc Trình Thiếu Thu và nhân viên tiệm Hoàng Ly sa thải, những nhân viên còn lại không nhúc nhích.
Hơn nữa Đồng Kha còn cam kết mọi người chăm chỉ làm, tháng sau tăng lương 10% toàn bộ.
Các nhân viên của Chung Ái Nhất Sinh đều rối rít hoan hô lên, lập tức liền đón nhận bà chủ mới Đồng Kha này.
Đồng Kha nhìn Trần Ninh bằng ánh mắt kỳ lạ, cô cảm thấy cho dù Trần Ninh để cô ký tên trên hợp đồng thu mua, vậy cô cũng chỉ là bà chủ mặt ngoài của cửa hàng trang sức, nhiều lắm được coi là bà chủ hờ.
Dẫu sao Trần Ninh hao tốn 500 triệu thu mua cửa hàng trang sức này, làm sao có thể thật sự tiện tay tặng cho người khác?
Cô không biết là, Trần Ninh thật sự không đem cửa hàng trang sức này để ở trong lòng.
Trần Ninh phân phó đám người Điển Chử trở về, mà anh cũng cùng Đồng Kha, cầm túi đựng dây chuyền kim cương hồng Trái Tim Vĩnh Cửu, lái chiếc xe polo Volkswagen cũ kỹ, cùng nhau về nhà.
Trên đường, Đồng Kha không nhịn được hỏi Trần Ninh: “Anh rễ, anh không có công việc, ở đâu ra bao nhiêu tiền như vậy?”
Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Anh từng nói anh không có công việc, nhưng anh chưa từng nói anh không có tiền.”
Đồng Kha nghe vậy ngơ ngắn, đúng nha, cô chỉ biết là Trần Ninh không công việc, nhưng không có công việc thì không có nghĩa là không có tiền, đây là hai chuyện khác nhau.
Đồng Kha lại hỏi: “Theo em biết, cửa hàng trang sức Chung Ái Nhất Sinh là gà đẻ trứng vàng của Trình gia, giá trị trên 800 triệu trở lên. Anh rễ làm sao anh nội trong vòng 10 phút, lấy giá thấp 500 triệu, từ trong tay Trình Sơn Hà thu mua được cửa hàng trang sức này.”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Bởi vì điều kiện anh đưa ra, ông ta không cách nào cự tuyệt.”
Đồng Kha nghe vậy không nhịn được trợn trắng mắt, những câu trả lời này của Trần Ninh, nói chẳng khác nào chưa nói.
Nhưng mà, cô cũng phát hiện.
Anh rễ này của cô, hình như luôn ẩn giấu thực lực.
Nhìn như du dân vô nghè, thực ra thì sâu không lường được.
Ánh mắt cô nhìn Trần Ninh, càng hoài nghỉ, hoài nghỉ Trần Ninh chính là người đàn ông anh hùng hôm bữa cứu cô ở câu lạc bộ Blue Sky.
Nhưng đáng tiếc, Trần Ninh không chịu thừa nhận.
Cô nhìn gò má Trần Ninh, cảm thấy Trần Ninh thật sự càng nhìn càng có mùi vị, trong đầu nghĩ lúc mới gặp mặt sao không phát hiện chứ?
Trở lại hoa viên tiểu khu Giang Tân, Trần Ninh dặn dò Đồng Kha, không nên đem chuyện anh thu mua cửa hàng trang sức nói cho cả nhà Tống Sính Đình biết.
Hơn nữa, sợi dây chuyền kim cương hồng Trái Tim Vĩnh Cửu giá trị hơn 100 triệu này, cũng phải nói là hàng giả.
Đồng Kha cảm thấy không thể hiểu được, mở to hai mắt hỏi: “Tại sao?”
Trần Ninh nói: “Chị gái em còn có dì dượng em bọn họ cũng không muốn anh phô trương lãng phí xài tiền bậy bạ. Nếu như bọn họ biết giá cả thật sự của sợi dây chuyền này, sẽ trách mắng anh.”
Đồng Kha nghe vậy bừng tỉnh, đồng thời cũng không nhịn được lầm bẩm: “Anh rễ, anh đối với chị em thật là tốt!”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Ha ha, cô ấy là vợ anh, hơn nữa từng vì anh chịu khổ, anh dĩ nhiên phải đem thứ tốt nhất cho cô ấy.”
Hai người Trần Ninh và Đồng Kha mở cửa vào nhà, con gái Tống Thanh Thanh liền hoan hô nhỏ chạy tới: “Cha, cô nhỏ!”
Trần Ninh khom người ôm lấy con gái, con gái lanh mắt phát hiện hộp trang sức trên người anh, tò mò hỏi: “Cha đây là cái gì, cha mua sô cô la cho con sao?”
Lúc này, Tống Sính Đình và Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ cũng nhất tề nhìn sang.
| Cái hộp Trần Ninh làm quà đã bị mọi người thấy, anh cũng không giấu giếm, trực tiếp lấy ra, cười nói: “Ngày mai là sinh nhật mẹ, đây là quà cha chuẩn bị cho mẹ.”
Lập tức, Tống Thanh Thanh và Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ hứng thú.
Ngay cả Tống Sính Đình, cũng tò mò Trần Ninh chuẩn bị quà gì cho cô?
Khi mở hộp ra, thời điểm bọn họ thấy dây chuyền kim cương bên trong kia sáng chói chói mắt, toàn bộ cũng không nhịn được thấp kêu thành tiếng: “Thật là đẹp!”
Tống Sính Đình nhìn sợi dây chuyền đẹp tinh xảo này, ngạc nhiên nghỉ ngờ nhìn về Trần Ninh: “Trần Ninh, kim cương này sẽ không phải là thật chứ, bao nhiêu tiền vậy?”
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ cũng đồng thời nhìn về Trần Ninh, hai người bọn họ cũng cảm thấy đồ trang sức không thích hợp mua quá đắt, dây chuyền một vạn mấy ngàn là được rồi, đắt nữa bọn họ có chút không tiếp nhận nỗi.
Trần Ninh cười nói: “Viên kim cương này là mô phỏng, không phải thật, không đáng tiền. Không tin em hỏi Đồng Kha, em ấy cùng anh đi chọn lựa.”
Đồng Kha rất phối hợp nói: “Đúng, là kim cương giả, nhưng mà sợi dây chuyền này cũng không rẻ, anh rễ tiêu chừng vài vạn đó.”
Tống Sính Đình nghe nói kim cương là mô phỏng, sợi dây chuyền này cũng chỉ mấy vạn đồng.
Cô hớn hở đón nhận, hơn nữa càng xem càng thích.
Mặt cô hơi đỏ gay nói: “Bắt kể là thật hay giả, Trần Ninh tặng cho em, em đều thích.”
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ hai mắt nhìn nhau một cái, trong mắt đều có nụ cười.
Bọn họ cảm thấy con gái hình như cùng Trần Ninh, càng ngày càng thân thiết rồi.
Mã Hiểu Lệ tò mò hỏi: “Nếu như viên kim cương này là thật, vậy sợi dây chuyền này phải bao nhiêu tiền?”
Tống Sính Đình đối với dây chuyền yêu không tiếc tay, không đếm xỉa tới trả lời nói: “Không biết, nếu như là nói thật, đại khái phải hơn chục vạn.”
“Nhưng mà nếu Trần Ninh thật sự tiêu nhiều tiền mua cho con mắc dây chuyền như vậy, con ngược lại là luyến tiếc, vẫn là loại này tốt, đẹp lại chân thực.”
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ hít một hơi khí lạnh, liên miên nói: “Hơn chục vạn, quá bắt hợp lý rồi, không mua nổi không mua nổi!”
Đồng Kha bên cạnh biết chân tướng, bực bội rất khó chịu, có loại không nhịn được phải nói cho mọi người, sợi dây chuyền này của chị gái giá