Lý Thủy Tiên chật vật không chịu nỗi từ Tống trạch đi ra, cô ta càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng không cam lòng.
Dựa vào cái gì muốn cô ta chủ động đi đài truyền hình Trung Hải, ở trên TV công khai nói xin lỗi với Tống Sính Đình?
Nếu như cô ta làm như vậy, vậy sau này cô ta ở trên giới thượng lưu Trung Hải, cơ bản không có mặt mũi gặp người ta.
Ngay tại lúc cô ta quyết định cự tuyệt thực hiện dự định đi đài truyền hình Trung Hải công khai nói xin lỗi, điện thoại di động cô ta bỗng nhiên vang lên.
Chúc Cửu Linh lại gọi điện thoại tới.
Chúc Cửu Linh là một trong tứ trụ của Giang Nam, đại thiếu gia Chúc gia, thế lực gia tộc trải rộng toàn bộ phương Nam, địa vị hiển hách.
Lý Thủy Tiên vội vàng nhận điện thoại của Chúc Cửu Linh, nũng nịu nói: “Chúc đại thiếu!”
Âm thanh Chúc Cửu Linh ngày càng trở nên âm nhu, anh ta lãnh đạm nói: “Hôm qua tôi đã nói qua với cô, tối nay tôi có một bữa cơm, muốn mời Lục gia thiếu gia ăn cơm. Bảo cô tới chăm sóc Lục thiếu, chuyện này cô không quên đấy chứ 2”
Thì ra, Chúc Cửu Linh trong lúc vô tình biết được, có một phòng nghiên cứu tư nhân, một giáo sư già biệt hiệu là Phong Hoa Đà, lại dẫn dắt một hội tân tú giới y học, nghiên cứu ra thuốc vắc-xin ngừa ung thư gan.
Chúc Cửu Linh sau khi biết được tin tức này, lập tức gặp được cơ hội làm ăn lón.
Anh ta cảm thấy chỉ cần từ lấy được quyền sản xuất tiêu thụ thuốc vắc-xin ngừa ung thư gan từ trong tay Phong Hoa Đà, vậy thì thật một bước bay lên trời.
Nhưng anh ta cũng biết, muốn từ trong tay Phong Hoa Đà lấy được quyền sản xuất tiêu thụ thuốc vắc-xin ngừa ung thư gan không đơn giản như vậy.
Giáo sư già Phong Hoa Đà người ta là đặc biệt nghiên cứu cái này, chắc chắn biết giá trị của thuốc ngừa này.
Vì vậy, Chúc Cửu Linh định tối nay mời Lục Thanh Vân ăn cơm, chuẩn bị kết hợp với Lục gia, cùng nhau bắt tay lấy được quyền sản xuất tiêu thụ thuốc vắc-xin ngừa ung thư gan của Phong Hoa Đà, cùng nhau phát tài.
Thế lực của Chúc gia, chủ yếu liên quan đến thế giới ngầm của các thành phố phương Nam.
Mà thế lực của Lục gia, giới kinh doanh và chính trị hắc bạch ở các thành phố phương Nam đều có thâm nhập.
Chúc Cửu Linh cảm thấy phải kéo Lục Thanh Vân lên, mới có thể gặm được khối thịt xương thuốc vắc-xin ngừa ung thư gan này, nếu không coi như Chúc gia bọn họ lấy được quyền sản xuất tiêu thụ, cũng chưa chắc bảo vệ được.
Chúc Cửu Linh biết Lục Thanh Vân là một người phong lưu quần là áo lụa, vì vậy anh ta sớm liên lạc với gái hồng lâu nỏi danh nhát giới thượng lưu Trung Hải – Lý Thủy Tiên, là muốn để cho Lý Thủy Tiên chăm sóc Lục Thanh Vân cho tốt.
Vào lúc này Lý Thủy Tiên cố ý rất ủy khuất nói: “Chúc đại thiếu, sợ rằng buổi tối em không có biện pháp cùng anh ăn cơm với Lục thiếu.”
Âm thanh Chúc Cửu Linh đột nhiên trở nên lạnh: “Lý Thủy Tiên, cô dám cự tuyệt yêu cầu của tôi. Cô đây là đang đùa lửa, cô có tin một cuộc điện thoại của tôi là có thể khiến cho toàn bộ Lý gia các cô sụp đỗ tan rã hay không?”
Lý Thủy Tiên khóc sướt mướt nói: “Chúc đại thiếu, anh hiểu lầm rồi, không phải em không muốn đi cùng anh ăn cơm với Lục thiếu, em nằm mộng cũng nhớ nha. Nhưng mà tối nay, có người bắt em đi làm chuyện khác, em cũng không muốn…”
Chúc Cửu Linh nghe vậy hừ lạnh: “Hừ, lá gan ai lớn như vậy, còn dám cướp người với tôi?”
Lý Thủy Tiên hận hận nói: “Là chồng của một tiện nhân, anh ta tên Trần Ninh. Tên khốn đó cho là em nói xấu với anh ta khắp nơi, yêu cầu em tối nay đúng giờ 7 giò đến đài truyền hình Trung Hải, ở trong Chương trình công khai nói xin lỗi.”
Lý Thủy Tiên nói tới chỗ này, rốt cuộc cô ta lộ cái đuôi hồ ly ra.
Cô ta giả vờ điềm đạm đáng yêu cầu xin Chúc Cửu Linh nói: “Chúc thiếu, anh và Lục thiếu ở phương Nam đều là nhân vật vang danh, van cầu hai anh cứu tiểu nữ một mạng. Sau này em ắt sẽ làm trâu làm ngựa, xả thân báo đáp hai anh.”
) Chúc Cửu Linh nghe được lại là Trần Ninh, anh ta liền hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Lại là họ Trần kia tác oail”
Lý Thủy Tiên nghe vậy ngắn ra: “Chúc đại thiếu, anh cũng biết tên đó?”
Chúc Cửu Linh không trả lời câu hỏi của Lý Thủy Tiên, chỉ hờ hững nói: “Tối nay cô không cần phải công khai nói xin lỗi trên đài truyền hình Trung Hải, tới Câu lạc bộ Sky No.1, chăm sóc Lục thiếu thật tốt. Chuyện còn lại cô không cần phải để ý, tôi sẽ giúp cô giải quyết.”
Lý Thủy Tiên mừng rỡ, có Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân làm chỗ dựa cho cô, sự tự tin của cô lập tức đầy lại, kích động nói: “Dạ, Chúc đại thiếu, em nhất định xuất hiện đúng giờ, chăm sóc Lục thiếu thật tốt.”
Màn đêm buông xuống, đèn vừa lên.
Bên trong nhà ăn Mạn Bộ Vân Đoan, tiệc sinh nhật trên trăm mâm, mới chính thức bắt đầu.
Tống Sính Đình cùng Trần Ninh đã có bài phát biểu cảm ơn những người thân và bạn bè đã đến chúc mừng sinh nhật cô, còn cùng Trần Ninh cùng nhau kính mọi người một ly.
Vô số khách khứa ở đây cũng nhiệt liệt đáp lại, đẩy bầu không khí tiệc rượu lên cao trào.
Trần Ninh cùng Tống Sính Đình trở lại bàn chủ tiệc, lại ngồi xuống, chính thức mở tiệc ăn cơm.
Trên vách tường Mạn Bộ Vân Đoan, khảm nạm một màn hình TV LCD khổng lò.
TV vách tường này, đã có thể so với màn ảnh lớn trong rạp chiếu phim.
Đồng Thiên Bảo đã sớm phân phó giám đốc nhà hàng, mở TV màn hình lớn, còn chọn đến tần số đài truyền hình Trung Hải.
Vô số các khách khứa, lúc này cũng chờ nhìn thời điểm 7 giờ, rốt cuộc Lý Thủy Tiên có công khai xin lỗi Tống Sính Đình trên đài truyền hình không?
Vào lúc này Tống Sính Đình hạ thấp giọng nói với Trần Ninh bên người: “Như vậy có chút không tốt, nếu không hay là chúng ta tắt TV đi?”
Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Mở TV hẳn là chủ ý của Đồng Thiên Bảo, ngược lại anh cảm thấy không vấn đề gì.”
Tống Sính Đình nghe vậy không biết làm sao, chỉ có thể không nói gì nữa.
Rất nhanh, thời gian sắp đến bảy giờ tối.
Tin tức đài truyền hình Trung Hải bắt đầu phát, không thấy Chương trình Lý Thủy Tiên công khai nói xin lỗi.
Các khách khứa có mặt đều trố mắt nhìn nhau, bắt đầu rối rít nhỏ giọng bàn luận.
“Tại sao không thấy Lý Thủy Tiên ở trên TV công khai nói xin lỗi?”
“Đoán chừng là chơi xấu, suy cho cùng cô ta cũng là đại tiểu thư Lý gia, tổng tài tập đoàn Giai Hòa, ở Trung Hải cũng coi là nhân vật có thân phận.”
“Đúng nha, coi như cô chơi xấu, đoán chừng Trần Ninh và Tống Sính Đình cũng không thể làm gì!”
Trần Ninh khẽ cau mày, đang chuẩn bị dặn dò Điển Chử, gọi điện thoại đến đài truyền hình Trung Hải hỏi thăm một chút chuyện gì?
Nhưng bỗng nhiên màn hình lớn trên vách tường phòng ăn, hình ảnh chuyển một cái.
Đang đang phát ra tin tức Chương trình không thấy, thay vào đó là một bức hình người phụ nữ quần áo xộc xệch, khuôn mặt người phụ nữ trên bức hình này, lại là Tống Sính Đình!
Toàn bộ người trong phòng ăn đều sợ ngây người!
Đầu tiên Tống Sính Đình tức giận đứng lên: “Người phụ nữ trên hình này không phải tôi, trừ mặt giống tôi ra, tóc vóc người cũng hoàn toàn khác tôi.”
“Hơn nữa hình này trên tay nữ nhân và bên hông, đều có xăm, tôi không có xăm, hình này là PS(“) ác ý!”
(°) Photoshop Lúc mọi người có mặt thấy hình, ý nghĩ đầu tiên