Chiếc Land Rover phát ra tiếng phanh gấp chói tai, dừng lại trước mặt cả nhà Trần Ninh.
Nhưng dù chỉ có như vậy, vẫn khiến cả nhà Tống Sính Đình sợ đến toát mò hôi lạnh.
Chiếc Land Rover dừng lại, các phương tiện khác cũng dừng lại.
Một người đàn ông mặc áo khoác da màu đen cười lạnh bước xuống chiếc Land Rover.
Các phương tiện khác cũng có hơn 30 thủ hạ khí thế hung hăng lao xuống.
Người đàn ông mặc áo da đen, âm dương quái khí nói với Trần Ninh: “Ha ha, nhìn xem đây là ai, không phải là Thiếu soái Trần Ninh oai phong lẫm liệt lúc trước sao!”
Cả nhà Trần Ninh nhìn thấy người đàn ông này thì khẽ cau mày.
Người đàn ông này không phải ai khác mà chính là Lý Thuỷ Lâm, công tử Trung Hải Lý gia và là tổng giám đốc tập đoàn dược phẩm Gia Hoà.
Lúc trước Lý Thuỷ Lâm muốn vô lễ với Trần Ninh và Tống Sinh Đình, còn có ý muốn làm tổn thương Trần Ninh, nhưng cuối cùng lại bị bắt, bị tống vào tù một năm.
Anh ta cũng mới chỉ được thả ra gần đây.
Sau khi được thả ra, trong lòng anh ta vẫn còn nhớ mối hận với Trần Ninh và Tống Sinh Đình.
Điều khiến anh ta vui mừng là anh ta bất ngờ nghe được tin Trần Ninh bị phế truất, bị giáng chức xuống làm một công dân bình thường.
Vốn cứ nghĩ Trần Ninh là thống soái của Bắc Cảnh, đời này anh ta sẽ không có hy vọng trả thù.
Nhưng không ngờ Trần Ninh lại bị sa thải, đây quả thực là cơ hội báo thù thượng thiên cho anh ta.
Anh ta dò nghe hôm nay Trần Ninh sẽ trở về Trung Hải.
Thế là anh ta mang theo một đám người, hung hăng đi tìm Trần Ninh gây phiền phức.
Trần Ninh nhìn Lý Thuỷ Lâm, mỉm cười nói: “Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là anh.”
“Chuyện gì vậy, thời gian này ở tù, anh vẫn chưa cải tạo đủ à?”
Nhắc đến thời kỳ cải tạo qua vòng lao lý, Lý Thuỷ Lâm liền hận đến nghiền răng.
Anh ta hung tợn trừng mắt nhìn Trần Ninh: “Haha, anh còn dám nhắc tới chuyện này với tôi, tôi nghĩ anh thật là không muốn sống nữa rồi.”
Trần Ninh cười: “Chỉ dựa vào anh?”
Lý Thuỷ Lâm cười lạnh nói: “Trần Ninh, bây giò anh đã bị cách chức, đã thế anh còn đắc tội với Hạng Các lão, bây giờ anh không là gì cả, không ai sẽ giúp anh nữa đâu.”
“Nếu bây giờ anh ngoan ngoãn quỳ xuống cầu xin, tôi có thể căn nhắc tha cho cái mạng chó của anh.”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Không xa trước đây, hiện tại hay tương lai, trong mắt tôi anh chẳng là gì cả.”
“Trước khi tôi tức giận, tốt