Thanh trường thương dài hơn hai thước bị anh ta múa sinh ra gió như ngọn cuồng phong trên biển, tạo nên hàng ngàn tầng sóng lớn, giống như rồng rắn uốn lượn trong không trung.
Thế nhưng, mặc cho Trùng Hỗ tắn công như vũ bão, Trần Ninh lại giống như một con thuyền trên mặt sóng tĩnh lặng, trông thì có vẻ anh đang gặp nguy hiểm, nhưng trên thực tế anh lại vô cùng thành thạo.
Vào thời điểm mà tất cả các đòn tấn công của Trùng Hỗ đều đã thất bại, sức mạnh của Trùng Hổ cũng đã cạn kiệt.
Trần Ninh ra tay.
Lưỡi kiếm trong tay anh lóe lên, tay áo trắng anh vung ra.
Ánh kiếm lóe lên rồi biến mát lập tức.
Chỉ nhìn thấy ánh kiếm, nhưng lại không tháy thanh kiếm.
Sau đó, mọi thứ trở lại tĩnh lặng.
Trần Ninh và Trủng Hổ đứng đối mặt nhau, cách nhau chưa đầy hai mét.
Thắng thua đã định rồi sao?
Ai thắng, ai thua?
Tống Sính Đình và những người khác đều vô cùng căng thẳng, sợ đến thở không ra hơi, ánh mắt đều dán chặt vào Trần Ninh và Trủng Hỗ.
Trủng Hỗ cúi đầu.
Rắc!
Cây thương bằng đồng trong tay anh ta đã bị gãy thành hai mảnh.
Mà trên ngực của anh ta cũng xuất hiện một vệt máu dài.
Vệt máu thoạt nhìn không bắt mắt lắm, nhưng trong giây tiếp theo, đột nhiên vệt máu vỡ tung ra, tạo thành một vét thương cực lớn, máu và nội tạng đồng thời phun ra.
Vết thương này trực tiếp làm cho bụng Trủng Hồ nổ tung, khiến người xem kinh hãi.
Bịch!
Trủng Hỗ yếu ớt quỳ gối xuống trước dưới kinh hô của mọi người có mặt tại hiện trường.
Anh ta chậm rãi ngẳng đầu lên, sức sống trong mắt anh ta nhanh chóng biến mát, nhìn Trần Ninh cười khổ: “Năm đó tôi thua anh, mấy năm nay tôi đã liều mạng luyện tập thế mà không ngờ vẫn không bằng anh.
Trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng…”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Anh vốn là nhân tài kiệt xuất, đáng tiếc là anh lại đi sai đường, càng đáng tiếc hơn là anh đã sai, nhưng vẫn lặp lại cái sai đó.”
Trủng Hỗ mở miệng, tựa như muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra lời, không còn sức lực ngã ra đất, đã không còn thở nữa.
Đỉnh Triệu Cơ đã chết!
Trủng Hỗ cũng đã chết!
Đám