“Quốc chủ rất tin tưởng ngài, hơn nữa từ lâu ngài đã là Thiếu soái Bắc Cảnh, chiến thần Hoa Hạ, võ tướng số một Hoa Hạ hiện nay.
Vị trí Đại đô đốc này đương nhiên thuộc về ngài.”
Trần Ninh không khỏi lộ ra vẻ xúc động: “Anh nói gì cơ?”
“Quốc chủ thật sự có ý định lập lại chức Đại đô đốc, còn định cho tôi đảm nhận chức Đại đô đốc sao?”
Lương Ưng vô cùng nghiêm túc, gật đầu nói: “Đúng vậy!”
“Quốc chủ đã nói, trong số các tướng lĩnh quân đội thì người ngài ấy tán thưởng nhất chính là ngài.
Sau này ngài ấy phụ trách kinh tế, chính trị, còn ngài đảm đương quốc phòng, quân sự.”
Trần Ninh đã bước qua độ tuổi bốc đồng nhiệt huyết rồi, đã đến độ tuổi ngày càng thành thục ổn trọng.
Thế nhưng, khi nghe thấy những lời này của Lương Ưng, biết rằng Hoàng Càn trọng dụng mình đến vậy, anh vẫn không kìm được mà sục sôi nhiệt huyết.
Anh chậm rãi nói: “Không ngờ Quốc chủ lại xem trọng tôi như vậy.
Từ nay về sau, Trần Ninh tôi nhất định sẽ chăm chỉ, gách vác trọng trách tiến lên, hy vọng sẽ không phụ lòng mong đợi của quốc gia và Quốc chủ.”
Lương Ưng cười nói: “Thiếu soái là ngài tài trời phú, thống lĩnh tam quân, trong nước lại vô cùng có uy danh, ngài và Quốc chủ hợp lại có thể nói là bức tường thành kép của đế quốc, nhất định sẽ đưa Hoa Hạ chúng ta trở lại đỉnh cao thế giới.
Trần Ninh nở nụ cười: “Tôi cũng hy vọng như vậy!”
Chẳng bao lâu sau!
Đoàn xe đã đến cổng tiểu khu hoa viên Giang Tân.
Trần Ninh mời Lương Ưng vào nhà ngồi một lát.
Nhưng Lương Ưng đã từ chối.
Lương Ưng nói: “Thiếu soái, chuyện ngài nhậm chức Đại đô đốc là điều không cần bàn cãi.
Ngài phải chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón những nhiệm vụ và thử thách mới.”
“Nhưng mà, trước khi công bố chính thức, chuyện ngài nhậm chức Đại đô đốc vẫn phải giữ bí mật, đừng để lộ ra ngoài, kẻo có người lại tung tin đồn bậy bạ, gây phiền phức cho ngài và Quốc chủ.”
Trần Ninh nói: “Được!”
Lương Ưng cười nói: “Tôi tới đây lần này chính là để thay mặt Quốc chủ chuyền lời cho ngài.
Bây giờ tôi cũng nên trở về rồi.
Trần Ninh biết Lương Ưng rất bận bịu nên cũng không giữ: anh ta lại, cười nói: “Được rồi, tạm biệt.”
Bởi vì Trần Ninh chủ động đến đồn cảnh sát cùng Triệu Nguyên Canh nên lúc này Tống Sính Đình, Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ, Đồng Kha và Tần Tước như ngồi trên đống lửa, lo lắng không ngừng đi qua đi đi lại.
Tần Tước kìm không được nói: “Thị tôn thành