Chủ nhà hàng ra lệnh cho nhân viên phục vụ nhanh chóng dọn dẹp hiện trường, sau đó bồi thường cho Tần Hằng, sau đó nói với thực khách trong đại sảnh, nói không sao, để mọi người tiếp tục dùng bữa.
Đêm nay Tần Hằng vồn tràn đầy phấn khởi với Trần Ninh, nhưng bị Hướng Vân Phi nháo như vậy, làm cho hứng thú của ông cũng hoàn toàn không còn.
Ông nhìn Trần Ninh vẻ mặt bình tĩnh, thở dài, khuyên nhủ: “Trần Ninh, cậu vẫn giống như trước kia, tài năng lộ rõ.”
“Quả thật oán hận cũ của cậu và Hạng Thành đã sâu như vậy, tôi cảm thấy cậu có thể thích ứng nhẫn nhịn một chút, tránh thêm thù mới.”
“Dù sao ông ta cũng là thủ phụ Nội các, hiện tại tân quân Hoàng Càn, cũng phải cho ông ta ba phần mặt mỏng đấy!”
“Cậu cứng rắn với ông ta như vậy, tôi sợ bắt lợi với cậu.”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Sư phụ, thù hận của tôi với Hạng Thành quả thật đã rất sâu, cho dù tôi có gắng nhượng bộ, tránh thêm thù mới, nhưng Hạng gia ông ta cũng chưa chắc sẽ bỏ qua.”
“Dù sao hai bên đều là kẻ thù ngươi chết ta sống, tại sao tôi phải nhường ông ta?”
“Tôi tuyệt đối đối đãi Hạng gia, cũng giống như đối đãi với Tu La quốc.”
“Nhượng bộ là vô dụng, không phục, liền đánh tới vị trí chịu phục của bọn họ.”
Tần Hằng mở to hai mắt, muốn nói lại thôi.
Ông cũng không rõ là Trần Ninh quá hung hăng…
Hay là sau khi ông chỉ còn hư danh, người trở nên không có quyết đoán, bắt đầu sợ chuyện?
Cuối cùng, ông thở dài và nói với Vương Uẩn bên cạnh mình: “Những người trẻ tuổi bây giờ, thực sự là quá trẻ và nóng tính.”
Ngược lại Vương Uần cảm thấy, Hạng gia càng ngày càng quá đáng, Trần Ninh nhịn không được, không có gì đáng trách.
Bà thản nhiên nói: “Xem ông nói kìa, không tràn đây khí lực sao gọi là thanh niên?”
Tần Hằng và Trần Ninh nghe vậy đều sửng sót, chợt nở: nụ cười ha ha.
Tần Hằng bưng ly rượu lên, nói với Tràn Ninh: “Trần Ninh à, môn sinh của tôi trải rộng khắp thiên hạ, nhưng tôi chỉ coi trọng cậu nhát.”
“Lần này cậu sắp chỉ huy quân Bắc Cảnh khai chiến với Tu La quốc, tôi chúc cậu mở cờ là thắng.”
Trần Ninh bưng ly rượu lên, trầm giọng nói: