Sau khi Trần Ninh giải cứu giáo sư Giang khỏi câu lạc bộ thương vụ Lam Điều, anh vốn định mời giáo sư Giang đến nhà của mình làm khách.
Nhưng lần này giáo sư Giang đến Trung Hải ngoài dự định giao vắc-xin ung thư gan cho Trần Ninh làm đại lý còn có một lý do quan trọng khác đó là muốn đoàn tụ với cháu gái Giang Dung.
Giáo sư Giang có biệt danh là Phong Hoa Đà vẫn luôn bị cuốn hút bởi các nghiên cứu y học.
Ông đã nghiên cứu về bệnh ung thư trong nhiều thập kỷ, cuối cùng cũng đã đạt được thành công lớn.
Tuy nhiên, mấy chục năm nay ông ít gặp gỡ người nhà, ngay cả cái chết của vợ chồng con trai ông ông cũng không về kịp giải quyết.
Đối với người thân duy nhất còn lại của mình là cháu gái Giang Dung.
Ông cũng chỉ trả tiền phí sinh hoạt đúng hạn vào các ngày trong tuần, rất hiếm khi có thời gian đoàn tụ cùng nhau.
Mối quan hệ của ông và cháu gái của ông cũng khá xa cách.
Vì vậy, lần này ông đến Trung Hải để gặp cháu gái và muốn dành nhiều thời gian hơn cho người thân của mình, vì thế ông đã không đến nhà Trần Ninh làm khách, cũng từ chối sống ở nhà Trần Ninh.
Trần Ninh không ép buộc ông, căn dặn Điển Chử hộ tống giáo sư Giang về nơi ở của mình, còn bảo Điển Chử cử người đến bảo vệ ông.
Hai người Trần Ninh và Đồng Kha vẫn lái chiếc polo Volkswagen quay trở lại hoa viên tiểu khu Giang Tân.
Trên đường đi, Đồng Kha nhìn Trần Ninh đầy ngưỡng mộ.
Dáng vẻ kích động giống như một fan nhí được nhìn thấy thần tượng.
Cô không nhịn được hỏi: “Anh rễ, anh rốt cuộc là ai?”
Trần Ninh nhẹ giọng nói: “Anh là Trần Ninh, là anh rễ của em, còn có thể là ai?”
Đồng Kha: “Ý của em là anh còn có bí mật gì khác muốn giấu diếm chúng em đúng không? Tại sao khi nhìn thấy anh mấy người thị trưởng và thủ trưởng Vương đều kính nễ như vậy?”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Trước đây khi còn là một người lính trong quân đội, anh đã từng cứu mạng thủ trưởng Vương. Ông ấy vẫn luôn coi anh như ân nhân và chăm sóc anh rất chu đáo.”
“Đối với mấy người lãnh đạo thị trưởng, họ đối với anh lịch sự như vậy là vì nễ mặt thủ trưởng Vương.”
Đồng Kha nghe Trần Ninh nói vậy thì không khỏi nửa tin nửa ngờ.
Cô vừa mới luôn nghỉ ngờ Trần Ninh là một đại nhân vật nào đó!
Nhưng bây giờ lời giải thích của Trần Ninh lại hợp lý và không hề có gì sai sót.
Cô chỉ có thể tạm thời tin lời.
Tuy nhiên, ngay lập tức cô ấy lại hỏi một câu khác quan tâm hơn: “Anh rễ, người đã cứu em lần trước ở câu lạc bộ Blue Sky có phải là anh không?”
Trần Ninh tập trung lái xe, giọng nói bình tĩnh đáp: “Không phải!”
Đồng Kha nghe vậy thì không nói nên lời, sau mấy ngày cô quan sát và linh tính của mình đều mách bảo cô rằng ngày đó Trần Ninh chính là người anh hùng đã cứu cô.
Thật đáng tiếc là Trần Ninh không thừa nhận điều đó.
Cô hừ một tiếng: “Anh rễ, anh không thừa nhận đúng không?
Em nhất định sẽ tìm ra chứng cứ khiến anh không thể phản bác.”
Trần Ninh có chút cười không được mà khóc cũng không xong, hơi tức giận phê bình: “Trước hết, anh nhắc lại rằng anh không phải là người cứu em. Thứ hai, anh muốn nói rằng người đàn ông cứu em đã không để lại tên và thông tin liên lạc, điều này cho thấy người ta chỉ là tiện tay cứu giúp thôi.”
“Có lẽ người ta đã có vợ con rồi, em đừng phí tâm phí sức đi tìm anh ta nữa.”
Đồng Kha vẫn muốn tranh luận với Trần Ninh, nhưng lúc này đã về đến nhà.
Trần Ninh đậu xe xong, vừa xuống xe vừa căn dặn: “Đúng rồi, hôm nay đừng nói với mấy người chị họ em những chuyện ở câu lạc bộ Lam Điều. Anh không muốn bọn họ lo lắng.”
Những gì diễn ra tại câu lạc bộ Lam Điều hôm nay quả thực quá gây sốc.
Hơn nữa còn có người đã chết!
Đồng Kha cũng hiểu Trần Ninh không muốn nói cho gia đình Tống Sính Đình biết chuyện này để không làm mọi người lo lắng.
Cô gật đầu nói: “Được rồi, đây là bí mật của anh rễ và em, em nhất định sẽ không nói ra.”
Trần Ninh lại cau mày, bí mật của cô với anh rễ sao, lời này nghe sao lại có chút kỳ quái.
Về đến nhà, vừa hay đã đến giờ ăn tối.
Gia đình Tống Sính Đình đang đợi Trần Ninh và Đồng Kha trở về ăn tối.
Tống Sính Đình đi tới chào hỏi, đích thân cởi áo khoác vest của Trần Ninh, nhỏ giọng trách móc: “Sao đến giờ này anh mới quay lại?”
Trần Ninh cười nói: “Buỗi trưa đột nhiên biết được giáo sư Giang đã đến Trung Hải nên bọn anh vội vàng đi đón giáo sư Giang, bận rộn cả nửa ngày.”
Tống Sính Đình ngạc nhiên hỏi: “Đó chính là giáo sư Giang ở viện nghiên cứu của Đồng Kha sao?”
Trần Ninh gật đầu: “Đúng vậy, gần đây không phải chúng ta đang chuẩn bị thành lập công ty dược phẩm sao? Anh định nhận độc quyền đại lý vắc-xin ung thư gan từ giáo sư Giang.
Ông ấy đến Trung Hải lần này vừa hay nhân cơ hội giải quyết chuyện này.”
Tống Sính Đình lộ ra vẻ kinh ngạc, ấp úng nói: “Chúng ta thực sự có thể nhận được quyền đại lý từ giáo sư Giang sao? Em lo rằng công ty của chúng ta không đủ mạnh, cũng không có nhiều tiền để mua quyền đại lý như thế…”
Trần Ninh cười nói: “Chuyện thành hay không là do mình. Hai ngày nữa anh sẽ đích thân đưa em đến gặp giáo sư Giang ngồi xuống nói chuyện mới biết được.”
“Về phần nguồn vốn thì chúng ta chỉ có những dự án tốt trong tay nên hầu hết các CEO đều sẵn sàng đầu tư, vì vậy chúng ta không phải lo lắng quá nhiều về chuyện nguồn vốn.”
Tống Sính Đình cảm thấy được khích lệ, cô gật đầu nói: “Ừ, hai ngày qua em đã chuẩn bị đầy đủ tài liệu rồi. Đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau đến thăm giáo sư Giang một chuyến!”
Nếu là trước đây, Đồng Kha chắc chắn sẽ chế nhạo sự mơ mộng của Trần Ninh.
Nhưng bây giờ, Đồng Kha đang đứng bên cạnh nhìn Tống Sính Đình đây hâm mộ.
Thầm nghĩ: Anh rễ cũng quá chiều chuộng chị họ rồi.
Rõ ràng là anh ấy có thể tự mình giành được quyền làm đại lý, nhưng anh ấy lại phải giả vò đi cùng chị họ của mình để giành quyền làm đại lý, muốn để chị họ đích thân giành được quyền làm đại lý.
Đây chính là cái gọi là chiều vợ vô độ đúng