Bịch!
Điển Chử và Tần Tước đồng thời gục xuống, hai người biến thành hai bóng đen, một trái một phải tấn công bọn kia.
Rằm!
Đối thủ mất cảnh giác, Điển Chử lao tới như hồ rình mồi, tung một cú đắm trúng mặt của một tên.
Tên đó còn chẳng kịp kêu thảm, bị mắt mạng tại chỗ, thi thể bay rớt ra ngoài, còn kéo theo một số bạn hữu của hắn.
Gần như cùng lúc, Tần Tước lấy đà chạy vọt lên cao, tung cú đá vào đầu đối thủ.
Đùng một tiếng, đối thủ trực tiếp bị đá bay.
Điển Chử và Tần Tước, hai người đều xuất thân từ quân đội, cả hai đều dùng một chiêu duy nhất khống chế địch.
So ra mà nói, động tác Điển Chử đại khai đại hợp, đơn giản trực tiếp, thường sử dụng tốc độ và sức mạnh để đè bẹp đối thủ để giành chiến thắng.
Động tác của Tần Tước cũng vô cùng đơn giản nhưng quyết liệt, tuy sức lực không bằng Điển Chử, nhưng tốc độ lại nhỉnh hơn một chút, đối thủ thường chưa kịp phản ứng đã bị sét đánh áp đảo.
Mặc dù có rất nhiều kẻ thù, nhưng không ai là đối thủ thực sự của Điển Chử và Tần Tước.
Chỉ thấy Điển Chử và Tần Tước như quét củi khô, oanh tạc khắp nơi, những tên thuộc hạ của Diệp Văn Bưu cứ lần lượt hét lên rồi ngã xuống trước mặt họ.
Cái này… không có khả năng!
Diệp Văn Bưu kinh ngạc đứng lên, miệng há to, điều xì gà vừa mới châm đã rơi xuống đất mà anh ta cũng chẳng không để ý.
Đinh Thanh cũng thầm kinh ngạc!
Mặc dù Trần Ninh không còn giữ chức tổng chỉ huy quân Bắc Cảnh, mặc dù chỉ còn lại một danh hiệu suông, nhưng những thị vệ đi theo Trần Ninh thực sự rất lợi hại.
Thật may mắn!
Lần này từ Thủ đô đến Trung Hải, đã mang theo một nhóm cao thủ.
Lúc này, anh ta nhìn thoáng qua không biết là có ý hay vô tình, chung quanh là những thủ hạ mặt không chút cảm xúc.
Rằm rằm!
Tần Tước đá hai đối thủ cuối cùng bằng một động tác khá đẹp mắt, sau đó quay sang nhìn Điển Chử, nói một cách tự hào: “Hình như tôi đánh bại hơn anh một người, tôi thắng rồi!”
Điển Chử liếc nhìn Đinh Thanh không biết vô tình hay hữu ý, đám cao thủ đứng sau Định Thanh bĩu môi