Diệp Băng Tâm khẽ nghiền răng: “Nếu như chú hai không ra, cháu sẽ quỳ ở đây không đứng lên.”
Đám người còn lại cũng đồng thanh nói: “Ông chú hai không xuống núi, chúng cháu không đứng dậy.”
Cửa vẫn không mở, bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Diệp Băng Tâm và những người khác tựa hồ cũng không thèm đếm xỉa, quỳ trên mặt đất.
Mặt trời chậm rãi lên cao, nhiệt độ không khí cũng chầm chậm tăng lên.
Bắt tri bất giác đã mấy giờ trôi qua, đã đi tới giữa trưa.
Mặt trời đã khuất, tất cả mọi người đang quỳ dưới đát thoi thóp.
Ve sầu trên cây kêu vang không ngừng.
Cơ thể và tâm trí của Diệp Băng Tâm cũng không chịu nỗi, chưa bao giờ chịu khổ như vậy.
Mồ hôi đã sớm đầm đìa, gần như ngắt đi.
Người bên cạnh nhỏ giọng khuyên hay là thôi đi.
Nhưng bà ta vẫn nghiền răng: “Không được, nếu chú hai không ra khỏi núi, thì hôm nay tôi sẽ quỳ chết ở đây.”
Vừa dút lời.
Cửa lớn sơn trang Tiêu Diêu két một tiếng mở ra.
Diệp Băng Tâm và những người khác kinh ngạc.
Chỉ thấy có một thanh niên đẹp trai, khuôn mặt tựa tạc tượng, nước da trắng trẻo, cùng một vài người đàn ông xuất hiện.
Người đàn ông đẹp trai có nước da trắng nõn nà kia không phải ai khác mà chính là con trai của Diệp Tiêu Diêu, Diệp Sâm.
Diệp Sâm cười nói: “Chị họ, cha em nói, ông ấy biết tình huống của Diệp gia.”
Diệp Băng Tâm vội vàng nói: “Em họ, chú hai nói thế nào, có phải là chú muốn đích thân rời núi, tru diệt Trần Ninh, báo thù cho Diệp gia của chúng ta?”
Diệp Sâm lắc đầu: “CHa nói, khi đó ở Thủ đô, các vị tướng quân Các lão, ai nhìn thấy cũng cung kính cha, đến cả Quốc chủ cũng nẻ ba phản.”
“Chỉ là một tên Trần Ninh, làm sao có thể xứng làm ông ấy đích thân đi ra ngoài?”
Diệp Băng Tâm nóng lòng: “Em họ, Trần Ninh đã bắt nạt Diệp gia của chúng ta thành ra như bây giờ.
Nếu chú hai không rời núi, Diệp gia của chúng ta sẽ khó mà trụ trong giới hào môn…”
Diệp Sâm cười nói: “Chị họ, đừng lo lắng.
Mặc dù cha em không có kế hoạch đích thân đi ra ngoài, nhưng chuyện này cũng là chuyện của Diệp gia.
Ông ấy không thể bỏ qua được.”
“Cha em nói, để em đi Trung Hải, lấy đầu tên chó Trần Ninh về tế Diệp Văn Bưu.”
Diệp Băng Tâm sững sờ: “Em họ, em… làm được không?”
Đàn ông ghét nhất là bị nói không được!
Khuôn mặt trẻ tuổi tuần tú của Diệp Sâm trầm xuống tại chỗ,