“Không ngại nói thật cho các người biết, tôi đang chờ anh ta đến tìm cái chết đây!”
Vừa dút lời, bên ngoài truyền đến tiếng kêu gào thét!
Diệp Sâm, người của anh ta và mọi người ở hiện trường không khỏi nhìn về phía cửa.
Sau đó, lập tức thấy một vài tên vệ sĩ, mặt mũi đầy máu, chạy đến.
“Ông chủ Lưu, Diệp thiếu gia, có chuyện, có người đánh tới cửa.”
Diệp Sâm, Lưu Diệu Lâm, Tà Tăng cùng các thuộc hạ khác đưa mắt nhìn nhau.
Tất cả mọi người nhịn không được tò mò nghĩ: Chẳng lẽ Trần Ninh đến chịu chết là thật sao?
Ngay sau đó, một người đàn ông cao lớn, râu ria xồm xoàm cùng một nhóm đàn ông trầm mặt điềm đạm bước tới.
Diệp Sâm nhìn tên râu quai nón, hơi nhíu mày, trái phải hỏi: “Đó là Trần Ninh?”
Lưu Diệu Lâm lắc đầu: “Không phải, người này là lãnh chúa ngầm của thành phó Trung Hải, Đổng Thiên Bảo.”
Diệp Sâm khit mũi: “Hiểu rồi, chó săn của Trần Ninh, hôm kia người nhà tôi bị giết, tên này chắc chắn có phần.”
Lúc này!
Đồng Thiên Bảo đã mang theo thủ hạ đến gần.
Đồng Thiên Bảo nhìn thấy Tống Thanh Tùng cùng những người khác quỳ trên mặt đất, không khỏi sửng sốt, trên mặt lập tức tràn đầy tức giận.
“Tống lão gia, sao mọi người lại quỳ trên mặt đất làm gì, mau dậy đi.”
Đồng Thiên Bảo nói, đưa tay muối dìu Tống Thanh Tùng đứng lên.
Nhưng đúng lúc đó, giọng nói lạnh lùng của Diệp Sâm truyền đến: “Tôi không cho phép bọn họ đứng lên, ai dám đứng lên chứ?”
“Người của Tống gia nghe cho kỹ, ai dám, trực tiếp đánh gãy chân.”
“Còn có ai dám giúp người Tống gia đứng dậy, trực tiếp đánh gãy tay.”
Tay của Đổng Thiên Bảo vừa muốn chạm tới Tống Thanh Tùng cũng cứng đờ một hồi, tức giận quay đầu nhìn Diệp Sâm: “Gan lớn nhỉ, dám khi dễ ông nội của Thiếu phu nhân.”
“Tôi muốn đỡ Tống lão gia dậy, xem ai dám đánh gãy tay tôi.
Nói xong, anh đưa tay ra đỡ Tống Thanh Tùng.
Nhưng lúc này bên tai anh vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Nếu anh dám giúp, không những đánh gãy tay anh, mà còn đánh chết như đánh chết một con chó.”
Trong đám