Ma Nhãn kêu thảm thiết thê lương, vang vọng toàn hội trường.
Thấy vậy, Diệp Sâm kinh ngạc đứng lên.
Tà Tăng, Thiên Cơ, Tửu Thần, từng người đều chấn kinh, như mắt hồn.
Một cước này của Trần Ninh đá vào đầu gối của Ma Nhãn, nhưng cơn giận còn sót lại chưa tiêu, tay phải nhô ra, bóp lấy cổ họng Ma Nhãn.
Tiếng kêu gào của hắn đột ngột im bặt.
Trần Ninh vô cảm nhắc tên Ma Nhãn kia lên.
Ma Nhãn muốn liều chết phản kháng.
Trần Ninh gập năm ngón tay phải, một phát đã trực tiếp bóp chặt cỗ hắn.
Trong phút chốc, Ma Nhãn giống như con gà trống bị gãy cổ, giằng co hai lần sau đó không có động tĩnh gì nữa.
Bịch!
Trần Ninh buông tay ra, thân thể của Ma Nhãn đã bị ném xuống trước mặt đám người Diệp Sâm như một con chó chết.
Sắc mặt Diệp Sâm vô cùng khó coi.
Bọn người Tà Tăng, từng người một đều bày ra vẻ mặt ngưng trọng, thực lực của Trần Ninh, mạnh hơn họ tưởng.
Trần Ninh nhắc lên Đổng Thiên Bảo trên mặt đất lên, ôn nhu hỏi: “Không nghiêm trọng chứ?”
Đồng Thiên Bảo gãy mát tay phải, quẫn bách nói: “Không chết được, thiếu gia, thân thủ những người này đều rất mạnh, ngài cẩn thận một chút.”
“Ông nội!”
Diệp Sâm lạnh lùng nhìn Trần Ninh: “Anh chính là người đắc tội với Hạng lão, thống soái Bắc Cảnh xui xẻo bị cách chức, Trần Ninh?”
“Anh lại dám trước mặt tôi, giết người Diệp gia tôi!”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Tôi ba lần bốn lượt cảnh cáo Diệp gia các người, không nên đến trêu chọc tôi, vì sao các người lại không nghe?”
Diệp Sâm cười lạnh nói: “Ha ha, anh giết người Diệp gia chúng tôi, anh thật sự cho rằng Diệp gia chúng tôi sẽ cảm ơn ba trăm lần như vậy sao?”
“Những gì anh làm với Diệp gia,