Nhà Tống Thanh Tùng, cũng nghe thấy tiếng từ trong phòng đi ra.
Nhìn thây đám người Độc Cô Hành và Diệp Sâm, mọi người Tống gia sợ tới mức sắc mặt kịch biến.
Những người phụ nữ chạy qua, kéo những đứa trẻ lại trồn trong nhà.
Tống Sính Đình cũng ôm lấy con gái, trốn sau lưng Trần Ninh.
Diệp Sâm ngồi trên xe lăn, nhìn thấy Trần Ninh, kẻ thù gặp mặt đỏ mắt.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Trần Ninh, đại khái chắc anh không ngờ chúng ta gặp lại nhau nhanh như vậy đi”
“Hôm nay, chính là thời khắc anh vì hành vị, trả giá đắt.”
Đám người Tống Sính Đình và Tống Thanh Tùng đều không khỏi lo lắng nhìn Trần Ninh.
Trần Ninh vẫn ưu nhã ngồi như trước, tùy ý bưng chén trà lên, uống một ngụm, thản nhiên nói: “Diệp Sâm, nếu anh đã bỏ chạy, cần gì phải trở về chịu chết đây?”
Diệp Sâm trợn to hai mắt, giận dữ nói: “Trần Ninh, trước mặt chú Độc Cô của tôi, anh còn dám làm càn.”
Độc Cô Hành dùng khăn tay che miệng, bệnh ho vài tiếng.
Sau đó, ông ta mới nhìn về phía Trần Ninh, vừa nhìn Trần Ninh từ trên xuống dưới, vừa hỏi: “Các hạ chính là cựu thống soái Bắc Cảnh, có danh xưng chiến thần Hoa Hạ – Trần Ninh?”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Đó đều là chuyện quá khứ.”
Độc Cô Hành gật đầu: “Tôi nghe nói, cậu đắc tội Hạng lão, bị cách chức, chỉ còn lại hư danh.”
“Cho dù lần này cậu không đắc tội Diệp gia chúng tôi, Hạng lão cũng không sẽ không bỏ qua cho cậu, sớm muộn gì cậu cũng sẽ gặp họa lớn.”
“Trần Ninh, tôi thấy cậu cũng là nhân tài, nếu như cậu đồng ý quy phục Diệp tiên sinh chúng tôi, từ nay về sau vì Diệp tiên sinh, tôi có thể thay cậu cầu xin, bảo Diệp tiên sinh tha cho cậu không chết, còn thu nhận cậu.”
Trần Ninh nghe vậy, lộ ra ý cười chơi đùa: “Quy phục Diệp Tiêu Dao, vì Diệp Tiêu Dao mà làm việc?”
Độc Cô Hành nói: “Đúng vậy!”
“Tuy rằng Diệp tiên sinh quy ẩn sơn lâm, nhiều năm không màng chính sự triều đình, nhưng trong lòng dân, vẫn có vô số môn phiệt thế gia, có vô số tập đoàn, là ủng hộ Diệp tiên sinh.”
“Chỉ cần Diệp tiên sinh đồng ý xuất sơn, tham gia bầu cử, ông ấy tiến vào Nội các, thậm chí làm Quốc chủ, cũng không phải là không th.”
iệp tiên sinh yêu tài, cậu là nhân tài, nếu cậu chịu làm việc cho Diệp tiên